.
Sáng nay là ngày đầu tiên tôi đến tập đoàn để nhận chức mới. Đứng trước gương chỉnh sửa lại cái cà vạt màu đen anh tặng hôm qua, tôi rất hài lòng với bản thân của mình. Nhìn đồng hồ trên tay cũng đã điểm đến giờ phải xuất phát, tôi nhanh đi đến bên giường cầm áo vest lên mặc vào rồi ra khỏi phòng. Trọng Huy đang ngồi xem báo trong phòng khách rất ra dáng của một người thành đạt, tôi chợt nhớ đến ba Phúc Huy, chính ông sáng nào cũng ngồi vào chỗ đó đọc những tờ báo kinh tế mà tôi cho là rất nhàm chán. Anh ngước lên nhìn tôi rồi mỉm cười thay cho lời chào buổi sáng. Chúng tôi cũng không muốn chậm trễ nên cùng nhau đi nhanh ra xe đang đợi ngoài kia.
Một ngày mới ở Sài Gòn thật nhộn nhịp, từng bóng người lần lượt đi qua hối hả dưới những tia nắng ban mai. Chiếc xe cứ thế mà lăn bánh đưa chúng tôi đến với tập đoàn Huỳnh Hoa. Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã đến đây mấy lần nhưng tôi chắc rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết nhị thiếu gia này. Như dự đoán khi tôi bước qua cánh cửa thủy tinh rộng lớn mọi người đều di chuyển ánh mắt sang chăm chú với cả hai, nhất là tôi. Một số người thì cảm thấy lạ đối với "người mới" này, chắc có lẽ là nhân viên vừa được tuyển vào nhưng không vì thế mà vô phép quên chào chúng tôi một cái. Đúng là làm ở chức vụ cao sướng thật, đều được mọi người đặt lên hàng đầu. Trọng Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-ve-dau/2999943/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.