Kiều Ly ngủ một giấc đến chập tối mới tỉnh, trán cô nóng hừng hực, trong người khó chịu hắt xì liên tục. Hình như cô bị cảm rồi, dạo này cô yếu ớt quá, mới đó đã nhiễm nước mưa đổ bệnh. Kiều Ly ngồi bó gối trên giường, nghĩ đến Thế Sơn nước mắt lại tuôn trào. Cô không dám khóc lớn sợ bố mẹ hay chị Nga nghe thấy lại lo lắng, vùi mặt vào trong chăn phát ra nức nở từng tiếng rất khẽ.
Duyên phận giữa hai người thật mỏng manh, cô chỉ mới nhận ra anh đó thôi lại phải chịu cảnh chia ly. Mà lần chia ly này sẽ không bao giờ gặp lại. Tim cô đau quá, quặn thắt từng cơn giày xéo từng hơi thở. Có phải cô đã rút ngắn sinh mệnh của Thế Sơn hay không, nếu cô không nằng nặc đòi về nhà, có thể hai người sẽ được ở bên nhau thêm một thời gian nữa. Mọi sự việc diễn ra theo chiều hướng cô không ngờ tới, khả năng xấu nhất mà Kiều Ly dự đoán chính là Thế Sơn bị kết tội chung thân. Nhưng người thích tự do rong ruổi như anh không bao giờ chấp nhận bị cầm chân ở chốn lao tù.
- Kiều Ly, con dậy chưa?
Tiếng bà Hoà vọng vào, người giúp việc dọn cơm xong rồi, con gái ngủ từ chiều đến giờ chắc cũng đỡ mệt nên bà gọi dậy ăn cơm. Kiều Ly vội lau nước mắt rồi lên tiếng.
- Con dậy rồi ạ.
- Mẹ vào nhé.
- Vâng.
Trong phòng không bật điện, bà Hoà chạm vào công tắt, căn phòng bỗng chốc sáng trưng. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-tim-lai/2170973/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.