Trời đang mưa tầm tã, cần gạt hoạt động liên tục, Nga vừa lái xe vừa gọi cho em gái, đến cuộc thứ tư cuối cùng Kiều Ly cũng nghe máy.
- Chị ơi…
- Em đang ở đâu?
- Em đang ở bệnh viện… Thế Sơn bị thương rồi.
Nghe tiếng thút thít của em gái, Nga vội trấn an em rồi lái xe đến bệnh viện. Trước phòng cấp cứu bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu co lại vì lạnh, Kiều Ly không biết cách nào liên lạc với gia đình Nghĩa nên chỉ có thể ngồi đây đợi nghe tình hình của anh. Bó hoa hồng dập nát rũ rượi được cô nhặt lại đem theo đến tận bệnh viện, có những thứ sắp mất đi rồi mới biết trân trọng, thực tế tàn khốc quá, vậy nên cô thà chìm đắm mãi trong quá khứ không hề thức tỉnh.
- Kiều Ly, em có bị thương ở đâu không?
- Không ạ.
Thấy em gái thẩn thờ ngồi trước phòng cấp cứu Nga vội chạy tới kiểm tra xem trên người Kiều Ly có bị làm sao không. Lúc này bác sĩ từ bên trong đi ra, cả hai cùng khẩn trương đứng dậy, Kiều Ly sốt sắng hỏi.
- Anh ấy sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân bị gãy xương vai, cần nằm viện theo dõi và điều trị. Tình hình bệnh nhân đã ổn định, trong chiều nay sẽ tỉnh.
- Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ.
Nga đỡ em gái ngồi xuống ghế đợi Nghĩa được đẩy ra, khi nhìn thấy người đàn ông mặt mũi nhợt nhạt nằm trên băng ca, đôi mày lá liễu của Nga nhíu lại. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-tim-lai/2170971/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.