Ở biệt thự Hạ gia, gương mặt Lương Nhan ngày càng khó coi, Hạ Vũ Thiên lại dám ngắt máy trước cô ta, từ trước tới nay, cô ta luôn là người ngắt máy trước.
Sự việc của cha dượng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, công ty Vương Lương vốn đang hoạt động rất tốt, bỗng nhiên hàng loạt các nhân chứng vật chứng kiện tội công ty, không cách nào chối bỏ, chủ nợ, phóng viên, nhà báo cũng đã đến, làm gì có thể cứu vãn. Thế nhưng cô ta không thể để công ty của mẹ cô ta cứ thế biến mất, mặc dù cực căm phẫn lão già kia.
Lão già chết tiệt.
A,... đây chính là cơ hội để tống ông ta vào tù, sau đó nhờ Hạ Vũ Thiên giúp công ty hoạt động trở lại, như vậy khối tài sản đó thuộc về cô ta rồi. Tại sao bây giờ mới nghĩ ra?
Ngay lập tức Lương Nhan xuống lầu chuẩn bị thức ăn, thầm nghĩ nhất định phải làm Hạ Vũ Thiên vừa lòng.
Nghĩ nghĩ, con tiện nhân Hàn Ngữ Yên kia cũng thật ngu ngốc, đem tài sản cho Hạ Vũ Thiên, thế nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên vô tâm lạnh lùng kia bức chết, thật sung sướng a, chết cũng không toàn thây, haha...
Nhớ đến câu nói của Hạ Vũ Thiên vang trong điện thoại, hừ, Hạ Vũ Thiên, anh có biết là anh bị lừa không, tôi yêu anh, nhưng tôi càng yêu tiền của anh hơn nha, đôi mắt của tôi không những không mù, ngược lại còn rất sáng, sáng đến nỗi nhìn thấu lòng anh muốn gì.
A, thật tội nghiệp cho tiện nhân Hàn Ngữ Yên, lúc chôn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-muon-mang-vo-yeu-cua-tong-giam-doc-trung-sinh/28084/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.