Mẫn Hoa cũng không dây dưa ngoài trời nữa, chỉ là trong lòng tràn đầy phiền muộn, bà biết bà không nên bỏ rơi tiểu Thiên, không nên hận nó là con mình sinh cho Hạ Vũ Giản, bà hận ông ta tại sao lại chiếm đoạt bà, chia rẽ bà và người bà yêu thương, bà và Hạ Vũ Giản vốn là bạn học cùng lớp, thời học sinh cũng không thân sinh, ấy vậy mà chỉ sau một đêm say họp mặt lớp cũ, ông ta giở trò chân tay với bà... kết cục tạo ra Hạ Vũ Thiên, cùng lúc đó bà cũng nhận thức được, Hạ Vũ Thiên là con trai của Hạ Vũ Giản là người hại bà sống trong nhung lụa lạnh lẽo này.
Mặc dù từ nhỏ bà là con nhà phú quý danh giá, nhưng đã có nhận định riêng rằng không bao giờ lấy một người chồng giàu có, sang trọng chỉ biết sự nghiệp, bởi vì bà đã nếm đủ hương vị trong gia tộc lạnh nhạt của mình rồi.
Thế nhưng, rốt cuộc bà vẫn không thoát khỏi cảnh kết hôn, môn đăng hộ đối, nhà quyền quý của Hạ Vũ Giản đã làm cho bà cảm thấy ngợp thở, hơn nữa Hạ Vũ Giản là một con sư tử đào hoa, bướm, nhạn bay khắp trời, điều này làm bà không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này. Sự phẫn nộ, bà đem hết đặt lên đầu Hạ Vũ Thiên, đứa con khiến bà không thể phủ nhận mối quan hệ này.
Đến lúc có sự xuất hiện của Lương Nhan, bà mới giật mình tỉnh ngộ, con trai bà không có lỗi, lỗi là ở bà, nhưng sống trong giới thượng lưu đã hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-muon-mang-vo-yeu-cua-tong-giam-doc-trung-sinh/2213314/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.