Sau khi kết thúc buổi học, phần lớn học sinh đều xuống phòng ăn ở tầng trệt, Hàn Ngữ Yên như cũ ngồi yên vị tại chỗ ngó ngó nhìn bọn học sinh trong lớp ra ngoài cho tới khi chỉ còn một, hai người chậm chạp đi ra, thấy trong phòng đã không còn ai ngoài lão giáo sư kiêm hộ vệ kia, mới bắt đầu ngẫng lên, trùng hợp lại bắt thấy ánh mắt chăm chú của anh ta nhìn mình, không biết làm sao, đành phải ngượng ngùng đưa tay vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của mình, không biết có nhìn lầm hay không mà vừa nãy cô vừa cảm nhận được trong mắt anh ta có chút buồn nhạt. Bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng tiếp chuyện, cuối cùng vẫn là Đường Vân Tuyệt chịu thua. Thẳng lưng đứng dậy đi về phía cô, giọng trầm ấm cất lên:
" Thế nào, đã đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn "
Dù sao cũng được nghỉ hơn 3 tiếng, học sinh có thể ở lại trường nghĩ trưa hoặc về nhà hoặc đi đâu tuỳ ý, nhưng đến giờ quy định phải có mặt tại trường. Yên nhi của anh lại không thích trở về nhà, nên anh đành dẫn cô đi ăn rồi đưa cô đến phòng giáo sư của anh nghỉ ngơi tạm vậy. Cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo đi. Mặc dù biết chắc cô sẽ nói là không cần, nhưng mà anh không thể để cô vì vậy mà phát sinh ra bệnh đau bao tử, ở lứa tuổi này cần phải chăm bón kĩ lưỡng, bằng không lại sinh bệnh mất.
Giống như Đường Vân Tuyệt nghĩ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-muon-mang-vo-yeu-cua-tong-giam-doc-trung-sinh/2213266/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.