Đường Vân Tuyệt gọi món ăn thay cho cả Hàn Ngữ Yên, mặc kệ cô có vẻ mặt gì, đương nhiên những món anh gọi đều là món cô thích. Nói thế nào sở thích của cô anh tuyệt nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay. Tưởng chừng như bụng anh tràn đầy ý cười, vui vẻ, thế như giây phút tiếp theo anh cảm thấy toàn thân như dội một ca nước lạnh, buốt giá...
“ Ai cho phép anh gọi những món đó. “
Hàn Ngữ Yên, vốn đang nhấp nguộm trà đã nguội lạnh, trêu tức Mộ Lan Lan, khiến cô ta tức giận bỏ đi, Văn Tử đi nước ngoài? Đến giờ cô mới biết mình cũng có khả năng diễn hài, nói dối như vậy... đợi mãi không thấy phục vụ, định hỏi người đàn ông yêu nghiệt trước mặt, ai ngờ phục vụ đứng cạnh anh ta từ lúc nào, anh ta đã tự ý chọn món cho cô, vốn dĩ cô không định tức giận với anh như vậy, nhưng mà, nhìn vào thực đơn, những món anh chỉ cho phục vụ, đột nhiên trong bụng cuộn lên sự bài xích nặng nề, tim cũng đột ngột nhói lên. Lí trí cô khẳng định mình tuyệt đối không thể ăn chúng.
“Xin lỗi, anh không nghĩ em lại tức giận như vậy”
“Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với anh như vậy”
Cả hai cùng thời mở miệng, không ai biết được Đường Vân Tuyệt đã lặng người cười buồn trước khi cô mở miệng xin lỗi. Anh thấy sự bài xích, ghét bỏ trong mắt cô, anh cũng biết cô nhất định sẽ xin lỗi anh, đó là tính cách của cô, không phải sao, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-muon-mang-vo-yeu-cua-tong-giam-doc-trung-sinh/2213262/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.