“Đến đây rồi, em muốn đi dạo xung quanh hay không?” Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam đã uống năm chén trà hỏi.
“Cũng được.” Tiêu Kính Nam buông chén trà trong tay, “Dù sao hôm nay chúng ta cũng không rời khỏi đây được.”
Thang Đông Trì cười cười, kéo Tiêu Kính Nam từ dưới thảm lên. “Vậy đi thôi.”
Tiêu Kính Nam tránh tay Thang Đông Trì, lắc lắc tay “Tôi tự mình đi.”
“Sợ em đứng không vững.” Thang Đông Trì chỉa chỉa chân hắn nói. “Chân không phải tê sao?”
“Đã sớm tốt rồi.” Để biểu hiện bản thân đã khôi phục, Tiêu Kính Nam đứng lên trên thảm nhảy nhảy hai cái, “Thấy không?”
Thang Đông Trì gật gật đầu, vẫn là vươn tay nắm lấy tay Tiêu Kính Nam, “Như vậy an toàn hơn.”
“Tại sao?” Tiêu Kính Nam nhìn nhìn cánh tay có vẻ khó hiểu.
“Sợ em té ngã.”
Thang Đông Trì vừa nói vừa kéo hắn ra ngoài, hơi hơi mang ý cười, ngữ khí thoải mái tự tại, Tiêu Kính Nam ồn ào hò hét đều bị bị chặn lại chặt chẽ.
Cảm giác bản thân giống con nít bị dắt đi dạo quanh sân, Tiêu Kính Nam biểu hiện ra cực đại bất mãn.
Bất luận Thang Đông Trì nói cái gì với hắn, hắn đều làm ngơ, mắt lé lé liếc liếc mây trên trời.
Nhưng chính bởi vì dạng này, hắn không phát hiện dưới chân lòi ra một phiến đá, vì vậy mãnh liệt nghiêng người một chút.
Thang Đông Trì sửng sốt lải rất nhanh đem hắn kéo lại, phòng ngừa hắn ngã xuống ăn đất.
“Em thấy chưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-doi-thu-mot-mat-mot-con/2307285/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.