Trong lúc gấu nhỏ ngốc còn đang ỡm ờ, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng “Thang tiên sinh,” khiến hắn cả người cứng ngắc.
Lại nhìn Thang Đông Trì, cũng bộ một dạng gặp quỷ mà nhìn cửa.
Hai giây sau, bọn họ bảo trì tư thế xinh đẹp như vậy nhìn thấy đại bá của Thang Đông Trì.
“Đại, đại bá…” Tiêu Kính Nam nhìn đối phương vẻ mặt âm trầm, mồm mép nhịn không được run lên vài cái, “Tôi, chúng tôi đang đánh chơi.”
“Phốc..”
Vừa dứt lời, Thang Đông Trì đột nhiên phụt cười, Tiêu Kính Nam liếc một cái xem thường.
Tiếng cười dừng lại, trong phòng lại yên tĩnh, im lặng đến quỷ dị, vô luận Tiêu Kính Nam ra ám hiệu với Thang Đông Trì nhiều như thế nào, y vẫn không nhúc nhích mà đặt hắn dưới thân, bảo trì tư thế vừa rồi.
“Ăn cơm.” Đại bá nhìn trong chốc lát bắt đầu nói.
Mắt thấy đại bá nhướng mày, không khí vừa xao động lên lại lắng đọng lại, Tiêu Kính Nam bật người dậy ngây ngô cười đáp: “Chúng tôi hiện tại sẽ, hiện tại sẽ… Này, anh buông tay ra a! Đại bá gọi ăn cơm kìa.”
Cứ như vậy, ít nhất mông cũng không gặp hoạ.
Đại bá, ngài tới quả đúng lúc, cảm kích ngài một cái.
Tiêu Kính Nam trong lòng hăng hái đang tính toán nhỏ nhặt, cười đén vui vẻ, khiến Thang Đông Trì rơi vào thế khó xử.
Vì vậy Thang Đông Trì nhìn chằm chằm gấu nhỏ ngốc đang vui a vui một chốc, vỗ vỗ gò má hắn.
Động tác này giống như cảnh cáo hắn lập tức ngừng ngây ngô cười.
A, xong rồi, hắn sao lại quên được Thang Đông Trì là người “có oán tất báo, không cừu tìm cừu” (có thù phải zả, không có thù cũng kiếm cho ra mà zả =))) a!
Hai người tử thảm đứng lên, Thang Đông Trì mặt không biểu tình hướng đại bá gật gật đầu.
Mà trong lòng gấu nhỏ ngốc nhất thời trở nên thật lạnh lẽo mà.
Một bữa cơm an tường vô sự, chính là yên lặng không ai nói chuyện, khiến Tiêu Kính Nam gắp đồ ăn nhịn không được nhìn sắc mặt đại bá, trên thực tế cũng không nhìn ra vui vẻ gì, trong lòng ngược lại càng thêm thấp thỏm bất an.
Cuối cùng đại bá không nhịn được hỏi Tiêu Kính Nam: “Mông cậu ngồi trên đinh sao? Cứ động lui động tới!”
Tiêu Kính Nam bị nói như vậy mới ý thức được thì ra bản thân cứ vô thức nhích tới nhích lui, suy nghĩ lui tới, tự cho là nghĩ được một lý do thật tốt, vì vậy nói: “Tôi muốn đi nhà xí, ha ha…”
Còn không đợi hắn cười xong đã vang lên một tiếng, dần dần ngưởi được cả mùi thối.
Tiêu Kính Nam nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt rần rần.
Thang Đông Trì nhăn mày nhịn cười nhìn hắn, mà lúc này Tiêu Kính Nam xấu hổ đến mức trong mắt chỉ còn lại đại bá ngồi đối diện.
Vì vậy gấu nhỏ ngốc đỏ mặt, vì đại nghĩa mà nói: “…Thật xin lỗi, tôi nghĩ cần phải đi.”
“Mau đi đi.” Thang Đông Trì nhìn đủ, cuối cùng mở miệng giúp hắn giải vây, nhưng thanh âm kia cũng không che giấu được ý cười rõ rệt.
Thang Đông Trì từ phía sau nhìn đôi tai hơi hơi đỏ của hắn, cho đến khi hắn rẽ vào địa phương không nhìn thấy được.
“Cháu cùng cậu ta…”
“Đại bá.” Thang Đông Trì cười cười lại trở nên nghiêm túc, “Cháu và cậu ấy rất tốt, hy vọng ngài không cần can thiệp.”
“Mẹ cháu biết không?” Cân nhắc trong chốc lát, đại bá hỏi.
“Từ nhỏ đến lớn, với cháu đồ vật hay người quan trọng nào, đối với mẹ cũng đều quan trọng. Tuy rằng có thể ngài cảm thấy cậu ấy không hiểu lễ nghĩa quy củ, có chút liều lĩnh, chính là với cháu mà nói…”
Dừng một chút, Thang Đông Trì tiếp tục, “Cậu ấy chỉ cần như vậy là được.”
“Nghĩa là.” Đại bá nhíu mày.
“Ý của cháu là.” Thang Đông Trì kiên định nói, “Cậu ấy chỉ cần như vậy là tốt nhất, không cần thay đổi bất cứ cái gì, đương nhiên, cũng không cần người khác ngoài cháu khiến cậu ấy thay đổi.”
“Trước kia cháu không dám nói với ta như vậy.” Đại bá phất phất tay, người bên cạnh lập tức dọn thức ăn đi.
“Ngài cũng nói, đó là chuyện trước kia.” Thang Đông Trì khẽ cười cười, “Nếu không còn gì nữa, cháu muốn đi ra ngoài tìm cậu ấy.”
“Đi ra ngoài tìm?” Nhìn bộ trà được mang tới, người lớn tuổi nhíu mày.
“Dạ.” Thang Đông Trì đứng lên hơi hơi cúi người, “Thất lễ.”
Lâu như vậy còn chưa trở về, khẳng định là…
Thang Đông Trì khoái trá cười cười, đến nơi mà gấu nhỏ ngốc đang đang ảo não có thể đi tới, vì vậy y ở trong sân tương đối sâu tìm được gấu nhỏ ngốc.
Nhưng là gấu nhỏ ngốc cũng không lộ ra ảo não như trong tưởng tượng của y, chỉ thấy hắn khoái trá chỉ lên cây anh đào duy nhất trong viện cười tươi rói, “Anh xem, nụ hoa nè, không lâu nữa sẽ nở đi.”
Thang Đông Trì đi đến bên cạnh, thật tự nhiên cầm tay hắn, nhìn lên những nụ hoa anh đào nhỏ bé cười nói, “Ừ, đúng vậy.”
Hình ảnh xinh đẹp duy trì không được bao lâu, nghiên cứu trong chốc lát, gấu nhỏ ngốc đột nhiên hỏi: “Hả? Anh sao lại ra đây?”
“Không thấy em trở lại, tưởng em ngủ quên trong WC rồi.” Thang Đông Trì đáp.
“Anh mới ngủ trong WC.” Gấu nhỏ ngốc bất mãn bỏ tay ra: “Tôi chỉ là…”
“Em chỉ là lạc đường, hành lang cùng phòng ốc nơi này rất giống nhau, em liền quên đường trở về.” Thang Đông Trì hơi cong cong khoé miệng.
Gấu ngốc bị nói trúng tâm sự, ngây người thật lâu, liền phản bác: “Tôi mới không có!”
“Được rồi, không có thì không có.” Thang Đông Trì lần thứ hai giữ chặt tay gấu nhỏ ngốc, “Đêm nay ở lại đây, ngày mai chúng ta sẽ đi ôn tuyền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]