Mấy ngày sau Đại Ngưu đắc thắng trở về, địch quân đầu hàng, đáp ứng qua vài ngày sẽ soạn chiến thư hoàn đàm cùng thư trình cho Hoàng Thượng. Đại Ngưu về trước người khác nửa ngày, đại đội nhân mã cắm lều cách mấy chục dặm, sang ngày mai mới hồi doanh, Đại Ngưu thật sự chờ không kịp, suốt đêm thi triển khinh công chạy về.
Mộng Ngọc ngay lúc ngủ mơ màng cảm thấy có ai theo dõi y, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt thô nhân cách mình vài tấc.
“Ngươi như thế nào đã trở lại? Đánh trận xong?”
“Ân.”
“Không có nghe tiếng kèn khải hoàn a, đại đội nhân mã đâu?”
“Bọn họ ở phía sau, chúng ta thắng, Tướng quân nói có thể trở lại, nhưng đêm nay phải ở ngoại địa phương vài trăm dặm ngủ một đêm, nhưng ta nghĩ không có ngươi liền ngủ không được. Liền chính mình về trước.”
“Không tiền đồ.”
Mộng Ngọc ngoài miệng đang mắng, nhưng là trong lòng biết kia thô nhân không ly khai y, y thật vui vẻ.
Đại Ngưu bị mắng sờ sờ cổ.
“Ta chính là rất nhớ ngươi a, không quan hệ ngươi ngủ hay chưa, trời cũng sắp sáng, ta chỉ cần nhìn ngươi thì tốt rồi.”
Mộng Ngọc ôm lấy bả vai Đại Ngưu, nằm úp sấp đến bên tai hắn. “Đại Ngưu ngươi nghĩ đến ta, nghĩ ta làm sao a?”
Mộng Ngọc thổi nhiệt khí vào tai hắn, hơn nữa ăn mặc mỏng manh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mộng Ngọc. Đại Ngưu cơ thể bắt đầu tăng cao, vật nọ cũng đứng cao sẵn sàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tho-nhan/2347691/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.