Hội cấp ba vẫn luôn im hơi lặng tiếng lâu nay hai hôm gần đây đột nhiên lại náo nhiệt lên, trong đó sôi nổi nhất không ai khác chính là Mạnh Thụy. 
Du Gia Hưng vẫn lặng lẽ như trước, nhưng Mạnh Thụy âm thầm gọi cho cậu, hỏi cậu có đi họp lớp cấp 3 không. 
Trong suy nghĩ của Du Gia Hưng, họp lớp là việc bạn bè xa cách phải đến 10 năm mới làm. Hơn nữa, trong lớp cậu chỉ là nhân vật vô hình không tồn tại, đi cũng khó xử, vì vậy cậu không chút do dự mà từ chối. 
Cuối tuần Du Gia Hưng thuận miệng kể lại chuyện này cho Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn nghe lời cậu nói, chỉ đặt trọng tâm câu chuyện trên người Mạnh Thụy. 
“Mạnh Thụy?” 
“Ừ” 
“Cái thằng ngu em thích hồi cấp 3?” 
Du Gia Hưng đang bóc vải ăn, nghe Cảnh Phú Viễn nói vậy thì không cho vào miệng nữa, chỉ đặt trên môi. 
Cảnh Phú Viễn liếc cậu một cái, cậu nuốt miếng vải xuống, trên môi còn dính nước phải, trơn trơn bóng bóng. 
“…Ừ.” 
Cảnh Phú Viễn nắm cằm cậu hôn lên, môi Du Gia Hưng ngọt ngào vị vải, anh dùng đầu lưỡi liếm một đường mới buông ra: 
“Em còn dám ‘Ừ’?” 
“Trước đây từng yêu thích”, Du Gia Hưng lại bắt đầu chăm chỉ cần cù lột vải, “Bây giờ hết thích rồi, em còn chẳng nhớ mặt mũi cậu ấy thế nào nữa”. Cậu đưa miếng vải đã lột vỏ tới trước mặt Cảnh Phú Viễn. 
Cảnh Phú Viễn không dùng tay, cúi đầu đớp luôn miếng vải trên tay Du 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thich-em-lau-mot-chut/3243038/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.