Khai giảng năm lớp 12, rất nhiều người không nhận ra Du Gia Hưng.
Trước kia cậu gầy, rất là gầy, cậu ít khi vận động, suốt ngày ngốc ở nhà nên rất trắng, đúng là vừa gầy vừa trắng như cái chạc cây. Ngược lại tóc cậu rất đen, lại để dài, che mất nửa khuôn mặt, hoàn toàn không thích nói chuyện, cả người đều toát ra vẻ âm u.
Biết rằng con trai dậy thì muộn, nhưng Du Gia Hưng không khỏi hơi bị muộn quá.
Kỳ nghỉ hè của học sinh lên lớp 12 ít đến đáng thương, Du Gia Hưng cố hết sức bình sinh nhân dịp này mà cao lên 3,4 cm, cậu trước đây cao 1m70, giờ đã cao bằng chiều cao trung bình của cả lớp rồi.
Người cậu vẫn gầy, nhưng đã nhiều thịt hơn chút, thoạt nhìn không đến mức khô cứng. Kiểu tóc cũng thay đổi, cắt một kiểu nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra lông mày và thái dương, nhìn gọn gàng, thanh thanh tú tú.
Cả lớp ai cũng ngạc nhiên – đây là Du Gia Hưng sao? Có nữ sinh bắt đầu âm thầm đánh giá cậu, lúc tán gẫu sau giờ học thi thoảng cũng nhắc đến.
Du Gia Hưng lại không để ý lắm, trong kỳ nghỉ hè cậu nghe Cảnh Phú Viễn nói, cắt tóc đi, lúc gió sượt qua đầu sẽ cảm thấy mát mẻ, so với kiểu tóc lúc trước tốt hơn nhiều lắm.
Cậu ngồi trong lớp nghe giáo viên nói về kế hoạch ôn tập, hai chân không ngừng rung rung.
Sao còn chưa tan học a? Cậu còn muốn cho Cảnh Phú Viễn xem kiểu tóc mới của cậu mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thich-em-lau-mot-chut/3243034/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.