Ông Allard ngồi nhìn Fanya với ánh mắt tràn ngập sự thất vọng. Ông ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định đúng đắn.
Cứ để nguyên như thế này mãi cũng không được, hệt như nuôi bệnh vậy. Nhưng mình phải thuyết phục Fanya, chứ nhất định con bé sẽ làm mình làm mẩy cho mà xem, ông ấy ngẫm nghĩ.
" Fanya… Ba quyết định rồi. Con bắt buộc phải quay trở lại bệnh viện để điều trị tâm lý cho hẳn hoi. Khi nào khỏi hoàn toàn, con mới được ra. "
Quả đúng như ông Allard đoán, Fanya nghe thế thì vô cùng tức giận, cô ta đập mạnh vào bàn rồi đứng phắt dậy, khiến cho bộ tách trà trên đó cũng văng nhẹ lên và khi rơi xuống đã phát ra tiếng va chạm khá lớn.
" Con tuyệt đối không đồng ý! Con không bị bệnh! Việc gì con phải đi điều trị tâm lý chứ?! "
Cô ta nói như gầm lên, vang vọng cả căn nhà.
" Thôi nào, ở trong đấy cũng đâu đến nỗi tệ đâu con. Chỉ vài tháng thôi mà, trong đấy cũng cơm nước đầy đủ, tâm trạng cũng thoải mái hơn ở đây. " - Ông im lặng quan sát biểu hiện của Fanya một lúc rồi nói tiếp - " Con thử nghĩ xem, con đã gặp biết bao nhiêu chuyện ở công ty cũ, bị mọi người tẩy chay, làm đủ thứ trò, cuối cùng thì bị đuổi việc. Bây giờ con ở đây, con vừa phải lo tìm công việc, lại vừa phải mất công 'lo lắng' cho 'hai người họ'. Thay vị tự bản thân con chịu khổ như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512839/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.