Căn nhà "nhỏ" của cô đột nhiên đầu ắp tiếng cười. Chính là cô ngồi tự kỉ cười 1 mình, làm bố mẹ cô tưởng con gái phẫu thuật có vấn đề mà suýt nữa lôi cổ vào bệnh viện
-Con gái, con đã khỏe lại rồi, Ko thấy mình cần nói với bố điều gì sao?-Bố cô khoác vai cô, giọng nói có phần nguy hiểm
-Nói gì a~??-Con Nai vàng ngơ ngác, chính là giả vờ ngơ ngác và chú tâm vào TV
-Ăn đòn nhé?-Bố cô nheo mắt (các bạn có phải thấy bố cô đối với cô quá trẻ con Ko? Tại vì cô luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt pama đại nhân, vả lại bố cô luôn coi cô là rất bé bỏng)
-Xì.. Con còn chưa hết ốm mà, tay còn đau nha, con cũng lớn rồi mà, đừng đánh đòn nữa-Cô phụng phịu, bố cô mà đã đụng tay là đảm bảo nát hơn cả tương
-Ko nói nhiều, nửa tiếng nữa mà Ko có mặt trên phòng làm việc thì biết sao rồi đó..-Nói rồi ông bỏ lên phòng làm việc..
-Papa.. con vào nhé..-Cô mệt mỏi gõ cửa phòng, tâm trạng hết sức tồi tệ
-Vào đi, bày đặt gõ cửa gì nữa?-Ông cười, cô con gái này tự nhiên lại phép tắc như vậy làm ông hoang mang
-Hehe.. bố làm việc hả?
-Nhìn Ko thấy hả??-Ông nhìn cô con gái, là muốn kéo dài thời gian đây mà..
Gập laptop lại, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô
-Con biết lỗi?
-Dạ.. Con Ko nên nghĩ quẩn làm mọi người lo lắng..
-Lí do??
-Lí do... ừm... tại... tại....-Ngồi 5"..10".. rồi 15" vẫn chưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thay-co-duoc-khong/2735631/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.