Chương trước
Chương sau
Sau khi thảo luận, những thành viên cấp cao nhìn về phía Nguyên Vô Thiên. Chưởng giáo vắng mặt vì bế quan, do đó người có địa vị cao nhất trong Tiêu Dao Thiên Điện lúc này là Hộ Giáo Pháp Vương.
Nguyên Vô Thiên nghe vậy thầm mỉm cười rồi hừ lạnh: “Bổn vương đã biết việc này thì không có chuyện cho những tông môn khác nhảy vào đâu”.
“Cảnh Thiên, con ra đây”.
Nguyên Vô Thiên vừa dứt lời, hai bóng người mau chóng đi ra Tiêu Dao Thiên Điện.
“Chẳng lẽ…”, mọi người thấy vậy hai mắt rực sáng. Trong hai người này có một thiếu niên họ biết, toàn thân y tỏa ra từng gợn sóng chân nguyên Thanh Mộc, dồi dào sức sống.
“Đây là Lâm Cảnh Thiên, đệ tử bổn vương mới nhận, mấy ngày trước bổn vương đích thân đến thành Hàn Giang bí mật đưa về đấy”, Nguyên Vô Thiên nói với mọi người.
“Sao cơ?”
Câu nói này làm những người xung quanh lại giật mình, có một cái nhìn khác với Lâm Cảnh Thiên. Nếu như trước đó chỉ là tán thưởng thì bây giờ là ngưỡng mộ xen lẫn kính sợ.
“Đệ tử của Pháp Vương à…”
Ở Tiêu Dao Thần Tông, Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên dưới một người trên vạn người, là đệ tử của ông ta thì địa vị cao biết nhường nào? Chưa kể Lâm Cảnh Thiên này còn có một thân phận khác là con rồng Hàn Giang nữa.
Y được thái thượng trưởng lão nhắc đến trong di ngôn là người sẽ cứu Tiêu Dao Thần Tông khỏi đại kiếp hiểm hóc trong tương lai. Thân phận này đã nói lên sự đặc biệt của Lâm Cảnh Thiên.
Lúc này, mọi người như thấy một ngôi sao sáng mọc trên Tiêu Dao Thần Tông, dường như cũng thấy một thiên tài xuất chúng sẽ đè bẹp bốn phương một cách hiên ngang và oai phong trong tương lai không xa.
“Ơ, còn người còn lại là…”, mọi người rời sự chú ý vào thiếu niên bên cạnh Lâm Cảnh Thiên.
“Đây là… bạn của Cảnh Thiên, sau này cũng là đệ tử tông ta”, khi nói đến từ bạn, giọng Nguyên Vô Thiên không dược tự nhiên cho lắm.
“Đương nhiên rồi, bạn của người sở hữu Thanh Mộc Linh thể thì tất nhiên thiên tư bất phàm. Pháp Vương nghĩ chu đáo quá!”
“Phải đấy, bọn ta chúc mừng Pháp Vương kiếm được đồ đệ tài giỏi. Cuối cùng con rồng Hàn Giang cũng thành một phần của Tiêu Dao Thần Tông ta rồi!”
Nghe vậy, Nguyên Vô Thiên nhìn những người xung quanh, nghiêm mặt bảo: “Con rồng Hàn Giang gắn liền với sự tồn vong của Tiêu Dao Thần Tông ta, bổn vương nhất định sẽ bồi dưỡng hết mức có thể. Ngoài ra, bổn vương quyết định sẽ ban Cửu Khiếu Hóa Long Đan cho Lâm Cảnh Thiên”.
Câu vừa dứt, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn ta.
Đó là một viên đan dược màu vàng kim, kích thước ngang với trứng bồ câu, nhìn kĩ thì trên đan dược có chín lỗ nhỏ lấp ló ánh vàng gọi là Cửu Khiếu. Phải biết rằng linh trường của vạn vật thường chỉ có bảy lỗ mà thôi.
“Cửu Khiếu Hóa Long Đan!”
Sự hiện diện của đan dược trong tay Nguyên Vô Thiên làm những người trong Tiêu Dao Thiên Điện kích động, thở dồn dập hơn trông thấy.
Đây chính là linh đan thượng cổ, phương pháp luyện chế đã thất truyền từ lâu, có giá trị rất cao.
Bên cạnh đó, người ta đồn rằng trong Cửu Khiếu Hóa Long Đan ẩn chứa long khí, ăn vào sẽ giúp lột xác tư chất, thực lực tăng lên đáng kể, ngoài ra còn có rất nhiều tác dụng, có thể so với nhân trung long phượng.
Không ngoa khi nói rằng chỉ cần một viên đan dược là có thể tạo ra một thế hệ thiên kiêu, heo ăn vào tư chất cũng biến đổi, sớm ngày thành tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.