Nếu như Lâm Mỹ Quyên có thể tốt bằng một nửa cô thì Tôn Hàn cũng không đau đầu như vậy. 
Tôn Hàn đột nhiên lấy ra một tờ giấy: “Tôi thấy quan hệ giữa cô và bà Vương khá tốt, tôi tặng cho bà Vương một phương thuốc, nếu như dùng thuốc đúng giờ thì cùng lắm nửa năm bệnh hen suyễn của bà Vương có thể chữa khỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ đảm bảo sẽ không tái phát!” 
“Thật sao? Bệnh hen suyễn của bà Vương đã được nhiều bác sĩ nổi tiếng chẩn đoán, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì nhưng không thể chữa khỏi!”, Liễu Y Y thấy rất khó tin. 
Tôn Hàn hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi cứu bà Vương từ tay Diêm Vương về là để hại bà ấy à?” 
Cũng đúng! 
Nếu không có chuyện Tôn Hàn cứu bà Vương thì chắc chắn Liễu Y Y sẽ hoài nghi, nhưng người ta đã thể hiện ra trình độ y học cao siêu đến nỗi bác sĩ ở bệnh viện lớn cũng phải kinh ngạc, nếu đã nói như vậy thì chắn chắn là có nắm chắc. 
Sau khi nhận phương thuốc, Liễu Y Y đột nhiên nhớ tới bệnh tim của mẹ mình, còn phức tạp hơn so với bệnh hen suyễn của bà Vương. 
Cô liền hỏi dò với tâm thế đánh cược: “Phải rồi anh này, anh có biết về bệnh tim không, có thể chữa được không?” 
Tôn Hàn bật cười: “Cách nói bệnh tim cũng không chính xác. Theo như tên y học thì phải là bệnh suy tim, là giai đoạn cuối của bệnh tim”. 
“Theo cách chữa chính quy của y học phương Tây, cơ bản là sẽ không thể chữa khỏi được, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/244426/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.