“Tôi…” 
Lúc Tôn Hàn đang định tự giới thiệu với Liễu Y Y thì đột nhiên có tiếng ồn ào từ sạp đồ ăn đối diện. 
“Bệnh hen suyễn của bà Vương lại tái phát rồi, mau gọi điện cho bệnh viện!” 
“Gọi nhanh lên, bà Vương hô hấp khó khăn lắm, chậm là không kịp mất”. 
“Việc làm ăn của chợ chúng ta vốn đã chẳng ra sao, nếu bà Vương chết ở đây thì sau này sẽ ế chỏng chơ mất!” 
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngừng. 
Liễu Y Y bỏ lại sạp cá, vội vàng lao về phía bà Vương. 
Tôn Hàn cũng đi theo không hề do dự. 
“Khó chịu, tôi khó chịu quá…” 
“Bà Vương, bà sao rồi, nhất định phải cố lên! Cháu sẽ gọi điện cho bệnh viện!” 
Liễu Y Y chạy qua thì khác hẳn với những người đứng bàng quan sợ gặp phiền phức. 
Cô ngay lập tức đỡ bà Vương ngã trên đất đang thở gấp lên, rất bình tĩnh gọi 120. 
“Bà lão này có bệnh hen suyễn cấp tính, hơn nữa bệnh tình đã tích lũy nghiêm trọng, lần này tái phát vô cùng nặng, nếu không xử lý kịp thì e là không đợi được xe cứu thương đến!”, Tôn Hàn chạy đến sau, quan sát một lúc rồi nói. 
“Nói thôi thì có tác dụng gì, mấy cái đó chúng tôi cũng biết!” 
“Đúng đấy. Liễu Y Y à, chúng ta gọi 120 là được rồi, cô đừng có tới gần quá, nếu không đến lúc đó con trai của bà Vương sẽ đổ chuyện này lên đầu cô, cô sẽ gặp xui xẻo đấy!” 
Liễu Y Y hoảng loạn vô cùng. Bình thường bà Vương rất tốt với cô, sẽ tặng cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-than-thai-co-hac-long/244424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.