Edit: Yue Heng
Beta: Yuri
Không phải Lục Miên Tinh không tin lời của Bạc Trinh Ngôn, chỉ là đã rất lâu rồi không có ai nói với cô như vậy cả.
Đến nỗi khi nghe thấy, phản ứng đầu tiên của Lục Miên Tinh chính là muốn khóc.
Rồi cô thực sự đã khóc, khóc đến cuồng dại, khóc đến trời đất mịt mù.
Từ khi biết bệnh tình của mẹ thì cô đã không có nhà nữa rồi. Tình cảm giữa cha mẹ vốn đã không có rồi, bệnh của mẹ lại khiến cho gia đình này càng lung lay như sắp đổ đến nơi. Vì bệnh tình của mẹ, cha chưa bao giờ thể hiện rằng mình vui vẻ với cô cả, đối với ông mà nói, cô chỉ là một kẻ điên thừa thãi, và giống mẹ cô mà thôi.
Mà thứ cô lo sợ mỗi ngày chính là, sau này ngay cả một mái nhà như vậy cô cũng chẳng có.
Cho nên cô chỉ có thể cẩn thận hơn, ngoan ngoãn hơn.
Nhưng như vậy cũng không thay đổi được suy nghĩ của cha, sau khi mẹ tự sát ông ấy vẫn gửi cô đến trại trẻ mồ côi.
Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi không giống cô, họ không bị chính người cha sinh ra mình vứt bỏ, còn cô thì phải.
Trại trẻ mồ côi hay có người đến. Lục Miên Tinh phát hiện rằng phần lớn những đứa trẻ được nhận nuôi đều là những đứa trẻ vui tươi và lanh lợi, không ai thích một đứa trẻ hay ủ rũ và nổi loạn cả. Là một đứa trẻ thừa thãi, bị bỏ rơi, cô cần phải ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham/3451903/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.