Edit: Qiong Ying
Beta: Yuri
Lục Miên Tinh cầu được ước thấy: “…”
Thuận theo lời của Hiên Hiên, Lục Miên Tinh bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tiếp theo. Nhưng vì khóc liên tục nhiều giờ nên lúc rời giường đầu cô hơi đau, chẳng nghĩ được việc gì cho ra hồn.
Cuối cùng Lục Miên Tinh bại trận, tiếp tục hỏi: “Hiên Hiên, em còn biết gì nữa không?”
“Còn có, hôm qua anh trai mượn cái đèn ban đêm của em.” Hiên Hiên chỉ vào chiếc đèn đặt bên đầu giường: “Anh ấy nói chị sợ bóng tối.”
Lục Miên Tinh nhìn về hướng Hiên Hiên chỉ, nơi có một chiếc đèn hình hoạt hình đặt trên tủ đầu giường, đèn vẫn còn sáng, dường như anh đã làm việc xuyên đêm.
Ồ, hình như cô nói với Bạc Trinh Ngôn rằng mình không nhìn thấy gì. Bởi vì sợ bóng tối, còn bởi những nguyên nhân khác nữa, cô vừa khóc vừa náo loạn, sau đó mặc kệ Bạc Trinh Ngôn rồi ngủ mất.
Càng nhớ lại càng thấy ngại, Lục Miên Tinh bèn đánh gãy dòng suy nghĩ của mình, dù gì cũng nên giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm chứ.
Lục Miên Tinh trèo xuống khỏi giường, đôi chân nhỏ cẩn thận dẫm trên sàn nhà, cũng may Bạc Trinh Ngôn không có ở đây, cô thở phào một hơi.
Lục Miên Tinh dịu dàng hỏi: “Vậy anh trai bây giờ đang ở đâu vậy?”
Hiên Hiên còn chưa kịp mở miệng, một bóng hình cao ráo xuất hiện bên cửa. Bạc Trinh Ngôn đã thay một bộ quần áo khác. Tuy tiết trời còn đang lạnh, nhưng trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham/3451902/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.