Chương trước
Chương sau
Edit: Lôi
Beta: Roma
**********
Chương 20
Thành tích bài kiểm tra cuối kỳ đã có, Lâm Vãn giành được 200 điểm tuyệt đối, và là người đứng đầu trong toàn khối. Nhưng cũng có một bạn nam có thành tích giống cô, cả hai người đều xếp hạng nhất. Chuyện lên tiểu học ở trung tâm thành phố đã chắc chắn, tại thời điểm đó ba mẹ Lâm Vãn vô cùng cao hứng (vui mừng, phấn khởi),gặp ai cũng khoe, Lâm Vãn không nghĩ tới, chính cô phải sống lại một đời mới có thể trở thành niềm tự hào của ba mẹ, vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy sau này bản thân càng phải cố gắng hơn nữa.
Trong kỳ nghỉ hè này, Lâm Vãn không tốn quá nhiều thời gian để mải mê chơi đùa, dù sao thì đời trước cũng từng chơi một lần, hiện tại cô lại không còn cao hứng để vui chơi như vậy nữa.
Mẹ đã đặc biệt đăng ký cho cô một lớp học vẽ dành cho trẻ nhỏ, thật ra Lâm Vãn muốn học lớp nâng cao hơn một chút, nhưng thôi, quên đi, trước mắt cứ miễn cưỡng học vậy đã.
Lịch trình hàng ngày của cô về cơ bản là sau khi ăn sáng xong đến lớp học theo sở thích, giữa trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều ở nhà học bài. Đúng rồi (nhân tiện),cô đã nhờ mẹ mượn ai đó sách giáo khoa lớp một, lớp hai và lớp ba dùng một lần, trước tiên Lâm Vãn muốn ôn tập một chút, rốt cuộc bắt đầu từ tiểu học - thời điểm quan trọng nhất để xây dựng nền móng, Lâm Vãn không cho phép có bất kỳ sơ suất nào.
Bởi vì dì Tố Tố chủ nhiệm lớp của một trường cấp ba, mà việc học của học sinh trung học phổ thông áp lực cực lớn, đương nhiên nàng cũng không thể dễ dàng nghỉ ngơi thoải mái giống các giáo viên lớp dưới, cơ hội để Lâm Vãn gặp dì Tố Tố cũng ít hơn. Nhưng cô cũng không lo lắng, bởi vì cô đang nỗ lực cho tương lai, dì Tố Tố cũng đang rất cố gắng. Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy như đang được động viên.
Đã gần đến tháng tám rồi, dì Tố Tố mới có được một kỳ nghỉ quả không dễ dàng gì, nàng cũng dành thời gian đến lớp học vũ đạo của mẹ Lâm Vãn. Cũng bắt đầu từ khoảng thời gian này, Lâm Vãn sau khi kết thúc lớp học thêm, ăn cơm trưa ở nhà xong, liền đeo cặp sách đến phòng vũ đạo của mẹ. Một mình ngồi trên hành lang ở đó yên tĩnh học bài, cũng không đi vào trong quấy rầy, chỉ cần nhìn thấy nàng từ phía xa, cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cô cũng không cảm thấy phiền toái, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể nói chuyện cùng dì Tố Tố mỗi ngày. Biết được tình hình của nàng gần đây, còn có thể thuận tiện biết được một ít thông tin mà chính cô đang để ý tới, ví dụ xung quanh dì Tố Tố có người nào theo đuổi không? . ngôn tình sủng
Vì vấn đề này không tiện hỏi thẳng, Lâm Vãn chỉ có thể động não nói bóng nói gió để hỏi thăm, sau đó liền nghe được tin cuối tháng này dì Tố Tố phải chuyển nhà.
Bởi vì chuyện này, Lâm Vãn còn đặc biệt ghi ngày chuyển nhà vào lịch.
Thời gian thoáng trôi qua, rất nhanh đã đến cuối tháng rồi. Theo những ký hiệu được gạch chéo màu đỏ trên lịch, khoảng cách tới ngày mà Lâm Vãn khoanh tròn càng đến gần.
Cô ăn mặc chỉn chu một phen, diện lên mình chiếc váy hoa mà cô thích nhất, khi cô và mẹ đi dạo trên phố mua được, mang theo đôi giày da nhỏ màu đỏ. Sau đó, Lâm Vãn chia tóc làm hai phần rồi thắt bím lên. Cô đứng trước gương cong môi lên, vờ như còn non nớt. Hết cách rồi, ai bảo cô còn đang trong cái độ tuổi trẻ con đâu.
Khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô bị mẹ gọi lại, Lâm Vãn kinh ngạc, sợ chuyện gì đó của mẹ sẽ làm trễ kế hoạch hôm nay đi tìm dì Tố Tố của cô.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” - Lâm Vãn giả vờ bình tĩnh quay lại, nhưng trong lòng lại đang run sợ.
“Con lại đây một chút.” - Trịnh Mỹ Khiết đứng ở nơi đó, bộ dạng thần thần bí bí vẫy tay hướng về phía cô.
Lâm Vãn từng bước từng bước tiến lên phía trước, sợ không cẩn thận thì hôm nay không nghĩ ra được cách đi ra ngoài.
“Đến đây, đứng ở chỗ này.” - Trịnh Mỹ Khiết chỉ về phía bức tường bên cạnh, Lâm Vãn nghe lời làm theo, đứng thẳng tắp.
Không nghĩ tới mẹ đang vẽ một ký hiệu gì đó ở trên đỉnh đầu cô, Lâm Vãn tò mò quay đầu lại xem, trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề.
“Kỳ nghỉ hè này, Tiểu Vãn nhà mình lại cao lên chút rồi, mẹ phải nhanh nói cho ba con, lần sau khi ra cửa hàng bán sỉ trái hoa quả nhớ mua mấy thùng sữa về.” - Trịnh Mỹ Khiết chắp tay trước ngực, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Lâm Vãn vội vàng cười qua loa rồi nói: “Nếu không có việc gì khác thì con ra ngoài chơi ạ.”
Trịnh Mỹ Khiết dừng lại một chút, nghĩ lại cũng không có việc gì, liền vẫy vẫy tay trông như muốn tống cổ cô đi: “Đi đi, đi đi, đừng có làm dơ quần áo đó.”
Nhận được sự đồng ý, như được thả tự do, Lâm Vãn chạy thật nhanh, vội vàng lao xuống tầng dưới một mình. Gặp các bà ở trong khu cũng không quên lễ phép, lên tiếng chào, sau đó chạy qua nhanh như một làn gió, thậm chí các bà ấy còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô.
Ra cửa đi bộ một đoạn, rồi sau đó bắt xe buýt, đi đến chỗ dì Tố Tố ở, hy vọng vẫn còn kịp thời gian.
Khi Lâm Vãn đến tầng dưới nơi dì Tố Tố ở, nhìn xung quanh không thấy có chiếc xe chuyển nhà nào, trong lòng lo lắng rằng có khi dì đã đi rồi, vội vội vàng vàng chạy lên cầu thang.
Sau khi leo tới tầng cao nhất, cô vừa thở hổn hển vừa gõ cửa, một lúc sau, khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy một người, Lâm Vãn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Vãn, sao con lại ở đây?” - Liễu Tố Tố đứng ở cửa, bộ dạng kinh ngạc.
Lâm Vãn vẫn đang thở dốc nói: “Hôm nay dì Tố Tố chuyển nhà cho nên con đến để giúp dì.”
Liễu Tố Tố nghe xong, không nhịn được cong eo cười: “Con bé như vậy, có thể giúp dì được cái gì chứ, không cần đâu, con đi chơi với bạn bè đi.”
“Không đâu, hôm nay con đặc biệt đến đây để giúp dì đó.” - Lâm Vãn cố chấp lên tiếng.
“Vậy được rồi, con vào đi.” - Liễu Tố Tố nhún vai, bất đắc dĩ, không lay chuyển được cô thì đành phải để cô vào vậy.
Khi Lâm Vãn tiến vào, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện đã thu dọn hơn nửa rồi, rất nhiều đồ vật đều đã được cất vào trong thùng giấy. Chuyển nhà là một quá trình thực sự vất vả, Lâm Vãn đã từng đi làm sau, đó tự mình chuyển ra ngoài, cũng một mình dọn dẹp, thậm chí còn tốn hơn một buổi tối để chuyển nhà, vừa mệt lại còn chua xót.
“Con ngồi đi.”
Lâm Vãn lắc đầu nói: “Có việc gì con có thể giúp không ạ?”
Liễu Tố Tố đứng ở nơi đó, thấy sự nghiêm túc của cô, vì thế suy nghĩ chút rồi nói: “Bên kia có một chồng sách, phiền con cất vào trong thùng giúp dì được không?”
“Đương nhiên là được ạ.” - Vừa được giao cho nhiệm vụ, Lâm Vãn ngay lập tức đi thi hành.
Liễu Tố Tố dừng lại nghỉ ngơi giữa chừng, không hiểu sao lại nhìn về phía bên kia, cách đó không xa có một bóng hình nhỏ bé đang nghiêm túc bận rộn. Trên mặt lộ ra ý cười vui mừng, tạm dừng không đến năm giây, nàng lại làm việc tiếp.
Tuy rằng hiện tại Lâm Vãn vẫn còn nhỏ, sức lực lại yếu, nhưng cô vẫn cố hết sức làm gì đó cho dì Tố Tố, giảm bớt gánh nặng giúp nàng.
Cho nên dù có mệt nhưng cũng rất vui.
Khi dọn dẹp gần xong rồi, có âm thanh tiếng xe vận tải truyền đến từ dưới tầng, Lâm Vãn chạy đến bên cửa sổ xem, lập tức báo cáo: “Tài xế chuyển nhà đến!”
“Vậy chúng ta xuống thôi.” - Liễu Tố Tố nói.
“Vâng ạ.” - Lâm Vãn gật đầu. Bắt đầu dọn đồ vật xuống, đồ to cô mang không được, nhưng đồ nhỏ thì cô có thể tự mình cầm, còn dùng hết sức để mang nhiều chút, như vậy dì Tố Tố có thể thoải mái chút rồi, cũng ít phải đi mấy tầng cầu thang hơn.
Không thể phủ nhận là mệt quá đi, mỗi một lần lên xuống cầu thang cô đều phải thở hổn hển, tài xế ngồi ở bên trong xe chờ cũng không lỡ nhìn lâu, một nữ một nhỏ đi tới đi lui, vì thế chủ động tham gia vào hàng ngũ thu dọn đồ.
“Tiểu Vãn, chờ một chút.”
Lâm Vãn đang cầm theo đồ vật, chuẩn bị đi xuống, đi tới cửa thì bỗng nhiên bị gọi lại.
Chỉ thấy Liễu Tố Tố đang đi về phía cô, không nói hai lời liền nâng tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, nhìn không được, nói: “Con vất vả rồi, để xuống đi, dì cầm cho.”
Tay dì Tố Tố lành lạnh, chạm vào trên trán thật dễ chịu, Lâm Vãn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì tay nàng đã rời đi, cái loại cảm giác này làm người ta thấy vẫn chưa đủ, muốn nhiều hơn.
“Tiểu Vãn, con làm sao vậy?” - Thấy cô tự nhiên ngẩn người, Liễu Tố Tố thắc mắc hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.