Tư Tư ôm mèo trợn mắt hét lớn:
- Cái gì? Lúc đó mày thật sự đem báu vật của mình ra sao? Điên không?
Diệp Lê che miệng cậu ta lại, lườm một cái:
- Nói bé thôi, mày ồn quá đấy!
Tư Tư bĩu môi lè lười liếm tay Diệp Lê một cái, cảm nhận chút ướt ướt ở lòng bàn tay khiên Diệp Lê rùng cả mình. Rồi nhận ra gì đó, đá Tư Tư một phát:
- %©©©, thằng điên này, mày dám liếm tay tao, dơ khiếp.
Tay không ngừng chà áo quần của Tư Tư, Tư Tư cũng không thấy khó chịu, còn trách lại:
- Ai bảo mày vs lão Lý giấu tao, rõ ràng lúc đó tao cũng có mặt, mà mày với lão lại chơi một mình.
- Ai thèm giấu mày, với lại tao không có điên mà đem bán dàn máy chỉ để cứu con mèo.
Tư Tư thấy cũng đúng, nhưng cậu ta lại khó hiểu:
- Thế sao nó sống được, còn béo ra cả mấy vòng như này?
- Lão Lý cứu.
Tư Tư nhìn Diệp Lê, trách:
- Mày nhìn thấy tao tin không? Thầy của mày ăn còn kiệt sỉ. Nói lão bỏ ra chừng đó tiền, hoạ có bắt lão đi ăn cướp còn may ra.
Diệp Lê không phản bác nỗi, lúc đó cậu cũng nghĩ như Tư Tư, nhung gặn hỏi mãi lão cũng ậm ừ cho qua. Chỉ biết có lần lão say, lão có nói một chút, là lão có một người bạn rất giỏi về y thuật, có thể chữa người cũng có thể khám cho động vật, xong rồi lão ngủ như chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3504047/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.