Diệp Lê buồn thiu đi sau xe của Chí Minh:
- Phải làm sao đây? Phải cho nó chết thật à?
Chí Minh đang dắt xe, trong lòng vẫn không hiểu tại sao mình phải dắt xe trong khi xe chả bị gì:
- Tùy cậu, nếu thương nó thì hãy làm những gì tốt cho nó.
Diệp Lê thở ra một hơi, đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, hét lớn:
- Tôi quên mất mình đang để sư phụ đợi, võ đường cách đây tận hai con phố lẫn đó.
Chí Minh nhấc một bên mày:
- Thì?
- Thì nhờ cậu lần nữa vậy?
Nói xong chưa kịp để Chí Minh đồng ý hay không đã nhảy lên yên sau, hai tay thúc giục nhanh lên. Chí Minh nhìn tên không xấu hổ này ra lệnh cho mình thì hơi bực, cậu ta thậm chí còn bỏ một buổi học vì con mèo, giờ còn phải chở thêm tên gây rối này đến một chỗ xa lắc như vậy nữa, sau đó Chí Minh mở miệng:
- Cấm cậu đụng vào tôi.
Diệp Lê ra hiệu ok rồi để hai tay cầm chặt yên sau, cậu gấp lắm luôn rồi.
Tới nơi thì nhanh chóng phóc xuống bằng 1 động tác nhào lộn đẹp mắt:
- Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ trả ơn sau.
Diệp Lê nhanh chóng mở cửa:
- Sư phụ, con tới rồi.
Bên trong vọng ra tiếng:
- Vào đi.
Tại sao lại nghe ở trong bếp? Diệp Lê vác cái thân tàn tiến gần, một mùi thơm len lỏi ở trong mũi, mùi cua!? Quả nhiên:
- Mấy người ăn cua?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3426516/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.