Tư Tư cầm lên ăn, khiển trách:
- Tụi tao khiến khách đông mà mày cũng chê sao? Nhà mày lúc nào cũng muốn tụi tao tới.
Diệp Lê bồi thêm:
- Thế công tụi này có cần trả tiền bữa này không?
- Còn lâu nhá, khuyến mãi thêm một đứa một xiên.
- Haha..
Lúc chia tay, Diệp Lê liền đi hướng khác đường về nhà, Tề Xuân thắc mắc:
- Không về nhà sao?
- Tao tới võ đường, muốn xem hai tên đệ kia thế nào.
Không phải là cậu lo lắng tụi nó phá phách, ngược lại đằng khác, cậu sợ Lão Lý hành tụi nó đến mức bỏ chạy. Nghĩ cũng lạ, không hiểu sao đồ đệ của lão chỉ có mình Diệp Lê là chịu đựng học suốt mấy năm trời. Khi đi trên đường, Diệp Lê có suy nghĩ tới lý do, lại nhớ tới lúc mới gặp lão, giả heo ăn thịt hổ, lừa cậu vào học.
Lúc đó, mình chỉ vừa thoát khỏi Chí Quang, quay lại con đường lưu manh nửa mùa, năm ấy nổi lên đợt mấy bộ phim Hongkong, cậu thanh niên 12 13 tuổi nào cũng bắt chước tư thế của Trương Quốc V*nh, Diệp Lê cũng không thoát. Đi đâu cũng vẻ mặt ngáo đời, chỉ vì nó mà gặp thêm khắc tinh thứ hai.
Diệp Lê vẫn còn nhớ như in cú đá của Lão Lý, lúc tỉnh lại vẫn còn không biết sao mình lại ở võ đường, nghĩ mà mắc cười thật, nếu bản thân cứ không cua trái thì liệu chuyện này có xảy ra không?
Tới nơi, thấy võ đường không có tiếng động của tập luyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3393417/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.