Diệp Lê cùng mẹ Chí Minh nói chuyện trên trời dưới đất, lúc gần tối còn bị mẹ Chí giữ lại nhưng lần này cậu đã lách chuồn về được. Vẻ mặt lúc đó của mẹ Chí chả khác gì xa cách tri kỉ cả, nhưng biết dao được, mẹ của cậu còn phải đợi cậu về. Mẹ Diệp lúc này cũng vừa kịp dọn bàn ăn:
- Con qua nhà Chí Minh học thế nào rồi? Lo đàng hoàn đi, 2 ngày nữa là kiểm tra rồi.
Diệp Lê chạy vào, bốc thẳng miếng thịt bỏ vào miệng:
- Con học rất đàng hoàn đó, mẹ biết không, lần này con chắc chắn mình dư sức điểm cao.
Mẹ Diệp đập mạnh vào tay cậu:
- Nói mạnh miệng thật đó, lo đi rửa tay rồi ăn cơm. Bố đợi con nãy giờ.
- Bố đâu rồi mẹ?
Mẹ Diệp đang cầm nồi canh để trên bàn, thở dài:
- Công ty có buổi đàm phán hợp tác, đến chừ mới họp xong, chắc giờ đang nghỉ đó. Con gọi bố giùm mẹ nhé.
Diệp Lê gật đầu, lúc đi còn nhanh tay chụp thêm miếng thịt, ai bảo mẹ nấu ngon quá!
Rửa tay xong, Diệp Lê đi qua phòng làm việc, theo thường lệ cậu chỉ đứng ở ngoài gọi lớn:
- Bố, xong chưa ạ? Ra ăn cơm.
- Đợi bố chút.
Bố Diệp với vẻ mặc phờ phạc, Diệp Lê tưởng suýt nữa ông sắp xỉu đến nơi:
- Mệt lắm bố hả?
Bố Diệp vẫn còn chút sức tàn nói chuyện với con trai:
- Cũng không tới nỗi. Đi nhanh mẹ con chờ.
Trên bàn ăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3393416/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.