Diệp Lê bị bắt quỳ gần cả tiếng, dù mạnh đến đâu thì chân cũng nhũn hết cả ra rồi. Giờ đứng còn không nổi nói gì là đấm đá. Cậu quan sát hai bên, thấy không có ai, quyết định duỗi chân ra thả lỏng. Những động tác giãn cơ là phương pháp tốt nhất ở tình trạng này, đang ép cẳng chân thì:
- Lại làm gì kì quái ở đây nữa?
Diệp Lê bị thầy bắt quả tan, cười ngu:
- Chân em mỏi, thầy tha cho em nhé!
Thầy giáo bất lực lấy quyển sách đập nhẹ đầu cậu:
- Đứng lên, đi vào học đi.
Diệp Lê không ngờ mình được tha, mặc kệ chân đang mỏi, tức tốc đứng dậy vào lớp. Thầy giáo nhìn cậu học trò của mình chỉ biết lắc đầu. Trong những loại học sinh, Diệp Lê thuộc loại khó quản lý nhất. Cậu ta không phải là cá biệt phá phách đến mức người ta không thèm quan tâm, cũng chả phải là học sinh ngoan hiền học giỏi khiến người ta yêu quý. Luôn ở mức không trên không dưới như vậy, nhưng vẫn nổi bật là loại mệt óc nhất. Diệp Lê vừa vào thì thầy cũng vào theo, vì có giáo viên cũng chả ai dám náo động:
- Việc đã xảy ra, tôi muốn các em hãy làm nhỏ chuyện lại. Các em giờ đang ở mốc quan trọng nhất, năm sau phải thi đại học rồi. Tôi muốn các em chỉ chú ý tới việc học, đừng làm những điều ngu ngốc nữa. Rõ chưa!
- DẠ RÕ!!!
Cả lớp đồng thanh nói lớn, làm thầy giáo hài lòng:
- Những bạn tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-hoc-ba-khong-he-de/3393408/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.