Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Khung cảnh thiên nhiên trên bức vẽ của Vân Ninh hôm ấy trùng trùng điệp điệp. Bầu trời tĩnh lặng nhưng nhìn vào thì ai cũng có cảm giác cuồng phong nổi gió, bão táp mưa sa, mây đen vần vũ. Trên nền trời trắng xanh có một con diều giấy màu đỏ đã bị đứt dây.
Mẹ cô ngày trước thường hay nói, nếu thứ gì đã muốn đi rồi, con níu kéo cũng chỉ là tốn công. Câu nói này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần vào những chuỗi ngày Đông Đông đi mất.
Có khóc cũng là vô ích.
"Dương Vân Ninh!".
Hà Lạc Lạc được bố đón trở về nhà, rất nhanh đã đi đến tìm cô chế giễu. Tin lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Tin tức Hà thiếu phu nhân vừa được cưới về gần được hai tháng đã sắp bay màu đang là thông tin hot nhất trên mạng xã hội.
Những người trước đây từng tung hô và nịnh bợ, bây giờ đã chuyển thành bỡn cợt cô. Nói thật thì, Vân Ninh không hi vọng con mình sẽ lớn lên trong một môi trường thị phi và nhiều toan tính thế này.
Cô thừa nhận bản thân đấu không lại họ.
"Thấy chưa? Tôi đã nói gì nào? Bố tôi thế nào cũng sẽ đón tôi về thôi. Một con hồ ly tinh như cô thì đời nào ông ta thèm để ý!".
"Ừ".
Hà Lạc Lạc còn chưa đắc ý được bao lâu, đã bị cô dội cho một gáo nước lạnh ngay từ trên đỉnh đầu xuống.
Đây không nên là thái độ của một người sắp bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567493/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.