Tiếng khóc nức nở đánh thức Vân Ninh tỉnh dậy. Cô khẽ co người thì thấy cổ tay đã bị một loạt dây treo giữ lại. Đầu mày nhỏ của cô khẽ nhăn. Hơi thở yếu ớt.
"Bà nó ơi, Vân Ninh tỉnh rồi!".
Hà lão gia vui mừng reo lên.
Hoá ra người khóc từ nãy giờ là Hà phu nhân. Vân Ninh mím đôi môi khô khốc trắng bệch của mình, cố gắng nghiêng đầu nhìn qua.
Dưới ô cửa sổ sáng loá, Hà phu nhân ngẩng đầu ngưng khóc, bật dậy khỏi ghế, chạy ra nắm lấy tay cô. Bàn tay đến tận bây giờ vẫn còn lạnh toát.
"Vân Ninh, con tỉnh rồi đấy à?".
Cô ngước đôi mắt lơ mơ của mình, cô không định nhớ lại đã xảy ra chuyện gì nữa.
Hà phu nhân cũng không chờ cô trả lời mà oà khóc.
"Vân Ninh, chúng ta có lỗi với con... Ta có lỗi với bà Dương, có lỗi với Thục Quân... Ta không nên ép con gả cho cái thằng vô tâm vô phế đó... Ta..." - Hà phu nhân uất nghẹn - "Tiểu Ninh, bất kể sau này con có quyết định thế nào, chúng ta... chúng ta đều sẽ ủng hộ con, có được không?".
Vân Ninh yếu ớt nói.
"Mẹ... chuyện này thì có liên quan gì tới mẹ chứ...?".
Tất cả đều là lỗi của cô.
Cô ôm lòng thù hận với tất cả mọi người. Đến cuối cùng phải trả giá vì chính dã tâm đó.
Cô dơ bẩn. Nếu Hà Hải Đông ghét bỏ cô thì cũng không có gì quá đáng. Anh không sai. Người sai duy nhất là cô.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567491/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.