Mắt Vân Ninh hoa lên, nhoèn đi. Nước mắt cứ chảy không ngừng được. Cô không nhớ là ai đã đi qua, ai đã chạy lại. Trong mắt cô chỉ có mỗi khuôn mặt nhợt nhạt, khắc khổ của Hà Hải Đông. Trái tim bị bóp nghẹt đến không chịu nổi.
"Chú... Chú đừng bỏ em... Đừng bỏ em..." - Cô không biết đã lẩm nhẩm câu đó bao nhiêu lần.
Hai chân mất cảm giác, cứ chạy theo băng ca lạnh giá. Mãi cho đến khi bị xô ngã, Vân Ninh mới lảo đảo tỉnh dậy. Lạc Lạc đứng trước mặt cô, tức giận nói.
"Cô có thôi đi không thì bảo! Tất cả là tại cô!" - Lạc Lạc chỉ thẳng vào mặt cô mà nói - "Tất cả là tại cô! Tại cô mà bố tôi thành ra như thế! Bảo cô rồi! Bố tôi rất đau khổ, sức khoẻ mấy năm nay vì đi tìm cô mà trở nên cạn kiệt và suy yếu. Dương Vân Ninh, cô không phải là người duy nhất đau lòng!".
Vân Ninh quỵ ngã dưới nền đất trắng tinh giá lạnh. Cô bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô khóc nấc lên, không thể có chuyện gì xảy ra với anh được.
"Cô ở đây giả nhân giả nghĩa cái gì chứ? Nếu thật sự muốn tốt với ông ấy, cô còn chờ đến khi ông ấy chết đi rồi mới khóc hả?".
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa..." - Cô đau đớn, ôm lấy đầu, cố vẫy vùng.
"Đủ rồi! Ở đây từ lúc nào đến lượt một đứa con hoang như mày ra mặt, chửi bới, ta đây thế hả?".
Hà phu nhân thấy khó chịu với Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567462/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.