Từ sau đêm đó... Vân Ninh không nhận được thêm tin tức gì của anh hay Lạc Lạc nữa. Cô gọi anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời. Có phải, cô đã làm sai hay xảy ra chuyện gì rồi không? Cô sốt ruột phát điên lên được. Một mình đứng trên ban công, gió lạnh thổi qua, cô chỉ biết rùng mình trong cô tịch.
Cô bỗng nảy ra ý định. Hay cô cứ qua nhà anh thôi? Giống như anh hằng ngày vẫn trèo lên ban công để gặp cô. Cô cũng muốn vì anh, cố gắng thử một lần.
Vân Ninh sợ hãi leo ra khỏi ban công. Hai tay siết chặt lan can như sợ gió có thể cuốn cô đi bất kể lúc nào vậy. Cô học theo anh, với chân xuống mấy bờ tường nhô lên để đi xuống. Nhưng nào có dễ dàng như vậy, Vân Ninh bị hụt chân, ngã nhào xuống bãi cỏ bên dưới. May là cỏ êm, chứ nếu không cô đã vỡ đầu rồi. Tay chân đều bị lem luốc, xây xước hết, có hơi rát. Cô cố gắng phủi hết cỏ ra khỏi người, rồi chỉnh trang chạy qua bên nhà anh.
Lần đầu tiên, cô bị chặn lại.
"Dương tiểu thư, nửa đêm rồi, cô còn qua đây làm gì vậy?".
"Tôi có chuyện gấp muốn gặp Lạc Lạc!".
Bọn họ hết nhìn nhau rồi nhìn cô, bán tín bán nghi, nhưng vẫn cho cô vào.
Căn nhà vẫn vậy nhưng tại sao cô lại thấy nghẹt thở. Dường như có gì đó trong đây đã khác đi. Cô chỉ không biết là đã khác thế nào...
"Coi kìa, cô ta vẫn còn đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567430/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.