"Từ nay, con đã là người lớn rồi, không được phép qua nhà chú Đông làm phiền chú ấy nữa. Có rõ chưa?" - Mẹ cô lớn tiếng. 
"Rõ rồi...". 
Đó là câu đầu tiên mà mẹ cô nói vào ngày đầu tiên cô bắt đầu dậy thì. 
Từ đó biến chuyển. Mọi chuyện không còn được như trước nữa. 
Vân Ninh vốn đã biết được chuyện này từ lâu. Lên cấp 1 rồi học về khoa học, lại thêm Lạc Lạc cứ luôn ở một bên nói rằng bố là bố của riêng cậu ta, không phải là bố của cô. Tóc cô màu cam, mắt màu nâu sáng, mẹ lại là người châu Á, thì làm sao bố cô có thể cũng là một người châu Á được? 
Điểm này cô đã nhận ra từ lâu, chỉ là vẫn luôn trơ trẽn, mặc kệ mọi thứ, mặc kệ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn ra tán vào, mà ở bên anh. 
Cây cọ vẽ của cô ngưng trệ trên tay, lại thế nữa rồi, lại vô thức mà vẽ anh. Hình như trong căn phòng này, đều là tranh vẽ anh cả. 
"Gâu gâu". 
Đông Đông thấy cô buồn, liền nhảy lên liếm láp khắp mặt cô. 
"Đã một năm rồi Đông Đông à. Một năm rồi, chị chưa thấy mặt của bố. À... chú chứ" - Cô cười buồn. 
Hiện tại cô đã lên lớp 7. Dậy thì khiến mặt cô nổi đầy mụn, nham nhở, trở nên vô cùng xấu xí. Lạc Lạc và cô vẫn thân như trước, chỉ có điều ngày xưa cô hay qua đó, còn giờ thì Lạc Lạc hay qua đây. Cậu ta cứ hay than phiền rằng bố cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567390/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.