Thế nhưng chưa được mấy ngày thì mẹ con Quân Thục đã tìm đến tận cửa nhà anh.
"Xin lỗi nhé, con bé cứ đòi gặp cậu".
Tiểu Ninh vừa trông thấy anh đã mếu máo đòi bế. Vẻ mặt như đã nhớ nhung anh quá nhiều. Hải Đông thấy lòng mình mềm nhũn ra như nước.
"Nhưng công ty tớ còn có việc, phải làm sao bây giờ? Cậu qua không đúng lúc lắm".
Anh cũng không muốn nhưng đã lỡ có hẹn với đối tác mất rồi.
"Không sao đâu... Tớ hiểu mà. Tại con bé cứ khóc suốt mấy ngày nay, không chịu ăn ngủ gì, cứ đòi gặp cậu. Tớ không có cách nào khác đành mang nó qua đây" - Cậu ta thở dài - "Thôi cậu bận thì cứ đi đi. Để tớ ở nhà trông hai đứa nhỏ".
"Ừ, vậy tớ đi đây".
Hải Đông gấp rút chạy ra xe.
Chiếc xe vừa đi được một đoạn thì anh liền thấy có gì đó không đúng lắm. Quay sang thì đột nhiên thấy Tiểu Ninh đang ngồi ở kế bên.
"Con ở đâu ra vậy?" - Anh hết hồn.
"Con muốn đi theo bố mà".
"Dừng xe! Dừng xe!".
Anh vội ngăn cản tài xế.
"Giám đốc, nếu bây giờ quay lại, sợ sẽ không kịp buổi họp mất".
Hải Đông đành bó tay.
"Bố...".
Tiểu Ninh nãy giờ đều không thấy anh liếc cô một cái, lại bị anh lơ đi. Nó cứ khóc không ngừng. Trẻ con đúng là... Dù có như thiên thần thì đều vậy. Bây giờ nó không khác gì Lạc Lạc cả.
Có điều, cái cách con bé khóc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-bo-ban/3567388/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.