(13) 
Trong mơ hồ, dường như có ai đó dìu tôi dậy đỡ tôi ra ngoài 
Tôi mở mắt ra nhìn, thất vọng trong lòng, người đó là anh trai tôi 
Không phải là Lâm Tử Khiêm thì cũng không nói gì, anh tôi một bên dìu tôi ra ngoài, một bên còn lầm bầm 
"Thành Tuyên, em còn nặng hơn cả con heo nái già nhà bà chúng ta". 
"Bình thường bảo ăn ít thôi lại không nghe, nặng chết đi được". 
Người này ồn ào quá, hòa lẫn với tiếng nhạc ầm ĩ khiến đầu tôi đau nhức, lại hé mắt ra nhìn, một cái tát vừa vặn an tọa lên mặt anh trai tôi 
"Xấu chết đi được, em muốn anh Tử Khiêm". 
"...". 
Vài giây sau, tiếng hét của anh tôi vang lên bên tai: "Mày nói ai xấu đấy?". 
Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt xấu xí của anh tôi hai giây, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp 
Mơ hồ tỉnh dậy, không biết là thực hay mơ, nhưng dường như tôi thấy Lâm Tử Khiêm đang bế tôi đi trên vệ đường 
Anh ấy bế tôi vào lòng theo kiểu công chúa, xung quanh là ánh đèn đường lấp lánh, xe cộ tấp nập 
Đây chắc chắn là đang mơ, chắc chắn là mơ rồi 
Chất cồn còn sót lại làm tê liệt đầu óc, tôi gần như không còn khả năng suy nghĩ, cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lâm Tử Khiêm 
Anh ấy có lẽ là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng thấy, dù hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn toát lên vẻ thiếu niên, chiếc áo sơ mi trắng trên người điểm tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-ban-than-cua-anh-trai/2530094/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.