Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày nhập học của nó mất rồi. Lần này, nó không đi cùng ba mẹ nữa, nó tự mình đặt xe đi thôi, cứ nghĩ nó sẽ cô đơn trên chuyến xe lên đường đi tới Sài Gòn hoa lệ thế nào, chắc mấy tiếng trên xe sẽ buồn lắm. Bước lên chiếc xe trung chuyển chở đến bến xe lòng nó nao nức không lời nào tả hết. Đột nhiên chú lái xe cất giọng trầm trầm:
"Con chờ chú một xíu nha nhóc, chú chạy vô trong xí đóng một người nữa"
Nó ngờ ngợ, nó không biết là hôm nay chỗ nó có ai lên Thành phố nữa, hay có bạn nào đồng trang lứa với nó cũng xách cặp lên Sài Gòn như nó mà nó không biết đây. Tự nhiên nó hồi hộp ghê nơi không biết ai sẽ đồng hành cùng nó trên chuyến đi này đây, hy vọng là một người gần gũi với nó.
Chiếc xe bon bon trên cung đường làng, bỗng dừng chân tại một ngôi nhà quen thuộc:
"Ủa?"
Nó thốt lên ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, một thân ảnh nhanh nhẹn đã phóng lên xe ngồi cạnh nó.
"Gì đây?"
Nó cất giọng chanh chua, đến bác tài xế con giật hết cả người.
"Con này, dô diên, có xí diên dùng gì chết liền á"
Anh ta đáp lại cái chất giọng chanh chua của nó. Nó chẳng nể nang gì anh mà tiếp tục chất vấn:
"Đi đâu đây?"
"Đi làm chứ đâu, con này hỏi ngu"
"Ủa, rồi xe ông đâu?"
"Ở nhà chứ đâu"
"Rồi mắc gì hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-trai/3334521/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.