Mất mặt không để đâu cho hết.
Giờ tôi chỉ ước có cái lỗ cho tôi chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Hắn nhìn tôi mà mỉm cười.
Hắn đi tới phía tôi mà bế thốc tôi lên đi về phía bán ăn mà đặt tôi vào ghế ngồi.
- " Ăn cơm đi thì mới mau khoẻ được. "
- " Yên tâm anh không cười em đâu. "
Hắn nói xong thì liền mím môi lại mà nhịn cười.
Tôi nhìn hắn với ánh mắt ch*t chóc.
- " Nể tình anh nấu ăn vất vả nên tôi sẽ ăn một chút "
Tôi vẫn cứng miệng mà nói với hắn.
Rồi cầm đũa gắp thúc ăn mà ăn.
Vẫn mùi vị ấy vẫn là món đó.
Tay nghề nấu ăn của hắn ngon hơn trước đây rất nhiều.
Tôi không nhịn được mà hỏi hắn.
- " Chắc cậu hay nấu ăn cho Hạ Mộc Vy lắm nhỉ? "
- " Ngon hơn trước đây nhiều. "
Tôi cười gượng mà nhìn hắn rồi quay đi.
Hắn im lặng một lúc nhìn tôi rồi lên tiếng.
- " Chưa từng. "
- " Anh chỉ từng nấu cho em và mẹ ăn chưa từng nấu cho ai khác."
Tôi hơi ngơ người khi nghe câu trả lời của hắn.
Vậy mà hắn lại chưa từng nấu cho ai khác ngoài tôi.
Ăn xong. Tôi nói ý đuổi hắn về.
- " Cảm ơn bữa ăn của cậu. Nhưng cậu cũng nên về đi "
Tôi nhìn hắn nhưng vẫn không thấy hắn phản ứng gì chỉ ngồi đó nhe răng ra cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tham-anh-da-lau/3558561/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.