Chương trước
Chương sau
"Cậu biết cái gì?" Tiểu Tân ngừng giãy giụa, trừng mắt nhìn tôi.
"Tôi biết... biết cái đó."
Tôi học theo nàng, hôn lên môi nàng một cái: "Tôi biết cậu đang muốn nói cái này, cậu thấy tôi vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa chứ?
"Ai nói thế? Sắp rồi."
"Vậy cậu còn muốn đòi về nữa không?"
"Tôi nghĩ đã... thấy cậu chưa ngốc đến độ trời sập đất long, tôi cứ ở lại đã vậy."
"Ha ha"
Hiện giờ nói gì cũng chỉ là lời thừa, tôi ôm Tiểu Tân, hai người cùng ngắm suối chảy, thỉnh thoảng bên cạnh có vài đôi vợ chồng già đang tay trong tay đi qua, thấy bóng dáng họ nâng đỡ lẫn nhau như vậy, khiến tôi cảm thấy điều lãng mạn động lòng nhất thế gian cũng chỉ đến thế — nắm tay người, nguyện cả đời bên nhau.
"Dương Dương."
"Tiểu Tân."
Tôi và Tiểu Tân cùng gọi tên đối phương.
"Ha ha, cậu nói trước đi." Tôi nói.
"Được, ban nãy tôi muốn nói..." Tiểu Tân quay đầu lại, nàng vùi đầu vào vai tôi, khe khẽ thổ lộ: "Dương Dương, tôi yêu cậu."
Tim tôi chấn động, bỗng dưng không biết nói gì mới phải, chỉ ra sức ôm chặt Tiểu Tân, bởi sợ ngộ nhỡ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Qua một thời gian rất lâu sau, Tiểu Tân hỏi: "Lúc nãy cậu muốn nói gì?"
"À, tôi đang muốn nói liệu tôi có thể tay trong tay với cậu, cùng cậu bước đến tuổi xế chiều không?"
"Ha ha, cậu đoán xem?"
"Tôi đoán, là rất có thể nha."
"Tự tin vậy sao?"
"Đương nhiên, điều tôi thích nhất là biến những thứ không thể thành có thể."
"Xì, lại nói lời bay bổng."
"Đâu có bay, nếu có bay cũng phải dẫn cậu bay cùng."
"Thôi đi, tôi sợ ngã."
"Ha ha, Tiểu Tân?"
"Suỵt... tôi biết cậu đang có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà, bây giờ chúng ta hãy yên lặng thưởng ngoạn suối chảy, nhắm mắt lại, nghe tiếng suối róc rách..."
Nghe lời nàng, tôi cũng nhắm chặt hai mắt, âm thanh mẹ thiên nhiên tuôn chảy từ suối nước vọng vào tai, hóa ra con người và thiên nhiên có thể hòa làm một như vậy.
Tiếng điện thoại chọn không đúng thời điểm mà reo lên, tôi cười với Tiểu Tân, ra vẻ bất đắc dĩ.
Là Quyên Tử.
"Quan Dương, mau đến văn phòng đi, có người phụ nữ ngũ quan méo mó vặn vẹo đến tìm cậu, nói không gặp không về!"
"Hả? người phụ nữ đó là ai?"
"Tôi không biết nữa, dù sao thì cậu cũng mau tới đây đi."
"Được, được, tôi sẽ đến ngay."
Cất điện thoại đi, tôi nói với Tiểu Tân: "Hình như đang có ai đó tìm tôi trong trường."
"Vậy chúng ta về thôi."
"Ừm, được, nhưng bữa ăn tối nay tính sao đây?"
"Đồ ham ăn, chỉ cần có cậu thì sớm muộn thì cũng có một bữa, nhưng mà, bữa tối nay thì thôi, bởi tôi đổi ý rồi, muốn ăn cơm cậu làm cơ, nha, ngốc nghếch hãy đợi vài ngày nữa rồi đi ăn ha."
"Vì bữa ăn lớn ở tương lai, tôi sẽ cố nhịn! Cứ suốt ngày nói tôi ngốc, tôi thấy còn cậu thì bị ấm đầu! Mà thôi, tôi ngốc nên mới yêu trúng cậu, cậu ấm đầu nên mới trót yêu tôi, tôi không tính toán với cậu nữa."
Tiểu Tân đi trước đánh xe ra, tôi đứng trên đường vừa đợi vừa suy nghĩ xem người phụ nữ có ngũ quan vặn vẹo nào mà lại đến tìm tôi?
Đến trường, tôi cùng Tiểu Tân đi vào văn phòng.
"Ôi, Quan Dương! Cuối cùng tôi cũng gặp được cậu! Tôi nhớ cậu chết mất!"
Chân trước vừa bước vào cửa, còn chưa đợi chân sau cùng vào, đã bị tiếng thét sấm chớp giật cấp 6 cạnh tai tôi làm cho hoa mắt chóng mặt, sau đó má trái tôi bị ai đó cưỡng hôn, má phải bị ai đó xoa mạnh, cả người bị ai đó ôm chặt, may mà trời còn chưa tối, trong phòng vẫn có người, nếu không, với tư thế kích thích như thế này, chắc chắn tôi sẽ bị cô ấy cưỡng dâm.
Đợi cơn kích động của cô ấy qua đi, tôi định thần nhìn kỹ lại, đây không Lưu Tình sao? Cô ấy mặc một chiếc áo len đen mỏng manh bằng lưới, phía dưới là chiếc váy da màu đen với đôi giày cao gót da lộn đen cao đến nửa thước, cộng thêm mái tóc xoăn đen cô ấy mà nói, nếu như có ai không quen cậu ấy chắc hẳn sẽ nghĩ rằng đây là ma cà rồng xuất hiện giữa ban ngày, tôi nhất định sẽ nói với người này là thật có mắt nhìn!
Người này là bạn cùng lớp với tôi và Tiểu Tân, nổi danh là một người "bác ái", nói cậu ấy bác ái, vì năm nhất khi cậu ấy vừa vào trường, cậu ấy đã ở trong ký túc xá giới thiệu: "Tôi là Lưu Tình, kẻ lưu tình, cũng là nể tình."
Người này đi đâu cũng lưu tình, không giới hạn nam nữ, cũng chính là người "song tính luyến ái" nổi lên thời đó.
Hơn nữa còn khắc lên trên đầu giường một tuyên bố nhân sinh khá hào hùng: "Tôi bác ái, tôi sợ ai?!" Khí phác kiêu ngạo ngút trời này đã không biết bao lần khiến chúng tôi sợ chết cáy vì gây nên không ít chuyện lớn, nhưng thực tiễn chứng minh, hóa ra cô Lưu Tình này đúng thật bác ái, các đối tượng yêu đương của cậu ấy có già có trẻ, có nam có nữ.
Từng có một lần, cậu ấy rất sâu sắc mà thổ lộ với tôi trong ký túc xá: "Quan Dương, tôi muốn yêu đương với cậu, hỡi ơi, cậu đã đến tuổi này rồi mà chưa từng yêu đương với ai, hãy để chị đây giúp một chút có được không?"
Lời này của cậu ấy khiến tôi cảm động quá nên hắt xì một cái, vội vàng chui vào trong chăn, sống chết quấn chặt trong đó: "Chị gái à, thỏ không ăn cỏ cạnh hang*, xin chị hãy tha cho em đi!"
*Thỏ không ăn cỏ cạnh hang: (兔子还不吃窝儿边草) Câu này hay được giới trẻ dùng để thay cho cách nói: "Không yêu đương với những người chỉ coi là bạn bè."
Lưu Tình cười ha ha thật lớn, sau đó làm loạn kéo chăn tôi ra, nói muốn làm bạn cùng giường chung chăn chung gối, tiện thể làm đôi uyên đương nghịch nước chung thân, lúc đó tôi vẫn dùng bản năng trong trắng của giống cái mà liều chết phản kháng, cho đến khi Tiểu Tân về phòng, Lưu Tình mới không làm ầm ĩ nữa.
Vì có kinh nghiệm phong phú đối với cả nam cả nữ, nên cứ hễ ai trong chúng tôi bị tình yêu quật, hoặc không cẩn thận quật trúng tình yêu đều sẽ nghĩ đến cậu ấy đầu tiên, đều sẽ tìm cậu ấy dốc bầu tâm sự, nhờ cậu ấy nghĩ thượng sách đối phó.
Cậu ấy cũng được coi là một người hiền lành, nhưng tính tình dễ nóng nảy, chẳng trách Quyên Tử nói ngũ quan cậu ấy méo mó vặn vẹo, cô gái này cứ tức lên là lông mày lệch chỗ, mắt dựng ngược lên, mũi chệch hẳn đi, cái mồm méo xệch, như thể có ai đó cẩu thả dán bừa ngũ quan lên mặt cậu ấy.
Thật ra ngoại hình cậu ấy không tệ, thuộc kiểu mỹ nữ nhìn nhiều mới thấy xinh, hơn nữa cũng rất đỏng đảnh, đặc biệt những lúc đi đường, cậu ấy hệt như những bà chị hồng phấn nếu không ngoáy mông đến mức ngoáy cả lên mặt thì không chịu được.
Sau khi tốt nghiệp, tôi cùng Lưu Tình có liên lạc qua lại vài lần, cũng có thể nói vẫn rất thân quen, nhưng Tiểu Tân lại không như vậy, nàng từng nói rằng không thích cách cậu ấy quá mức lạm tình như vậy, vậy nên hai người tốt nghiệp xong liền ai đi đường người nấy, không ai làm phiền ai, vì lẽ đó nên đã thành người xa lạ phần nào.
"Ớ." Tôi nói: "Sao cậu tự nhiên cậu lại tiếp đón nồng hậu thế này?"
"Vì nhớ cậu đó!" Nói xong Lưu Tình lại xông lên gặm tôi một cái.
"Khụ!" Tiểu Tân từ đằng sau ho lên một tiếng, tôi mau chóng đẩy Lưu Tình ra xa: "Đây... Tiểu Tân... ha ha, mọi người đều quen biết mà." Tôi lại chỉ vào cái mặt đầy vẻ kinh ngạc của Quyên Tử: "Đây là đồng nghiệp của tôi, Quyên Tử."
Lúc này Lưu Tình mới chú ý đến Tiểu Tân, nở nụ cười với nàng: "Lâu lắm không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào."
"Cậu quá khen." Tiểu Tân bước đến bên cạnh tôi, làm ra vẻ thản nhiên khoác lấy cánh tay tôi: "Cậu cũng như ngày xưa, rất có sức hút nha."
"Tôi không bằng so với ngày xưa đâu, ha ha." Lưu Tình thấy Tiểu Tân đang khoác tay tôi, bèn quay sang nói với Quyên Tử: "Ha ha, giờ chúng ta đều biết nhau rồi, ban nãy tôi vô ý quá, tính khí tôi nóng nảy, cứ nóng lên là mặt biến sắc, mong cậu không chê cười."
"Ha ha, không sao không sao, các cậu chứ nói chuyện đi, tôi phải về trước đây, hẹn gặp lại nha."
Quyên Tử nói xong liền bước chân rời đi, cậu ấy bước tới trước mặt tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Người bạn cùng lớp này của cậu, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt!"
Sau khi Quyên Tử rời đi, Lưu Tình khoác lên người một chiếc áo lông vũ: "Đi thôi, tôi vừa tiếp quản một quán bar cách đây cũng không xa lắm, các cậu tới chỗ tôi ngồi chơi đi."
Tôi và Tiểu Tân không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi sau cái mông lắc lư của cậu ấy. Thật ra tôi muốn về nhà đến phát điên, nhưng trời có mưa, gió khó đoán, gặp được bạn cũ đã nhiệt tình mời, tôi cũng không nên không đi làm mất thể diện, quan trọng hơn là cậu ấy còn đặc biệt tới văn phòng tìm tôi.
Khi tới quán bar mà Lưu Tình đề cập đến, tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh, đây không phải là quán chúng tôi thường đến sao! Quán bar này tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, không ai có thể tiếp quản một quán bar như vậy nếu không có nguồn tài chính nhất định. Có vẻ như mấy năm gần đây Lưu Tình đã phất lên kha khá.
Lưu Tình khui chai Louis XIII ra mà không chớp mắt, tôi nói: "Lưu Tình, cậu hào phóng với chúng tôi đến vậy sao? Chậc chậc chậc chậc, nếu tôi là kẻ trộm, nói không chừng tôi thủ tiêu người để cướp của đấy."
"Thôi đi". Lưu Tình đặt ly rượu đến trước mặt tôi: "Quán bar này vốn là do một người bạn của anh họ tôi mở, anh ấy muốn di cư sang nơi khác, lúc ấy tôi mới về, vừa hay không có gì làm nên mới nhận quán bar này."
Lưu Tình vừa nói vừa rót rượu cho Tiểu Tân, tôi thấy Tiểu Tân cau mày, tôi biết dù nàng không muốn uống nhưng vẫn muốn giữ thể diện, tôi nói với Lưu Tình: "Tiểu Tân không uống cái này, đừng rót nữa, cậu ấy hay uống Baileys Irish Cream."
"Ấy, được đấy nha Quan Dương, hiểu người ta tường tận đến vậy, đến khi nào cậu mới hiểu tôi được như vậy đây?"
Lưu Tình quay đi đổi rượu, nhân tiện ném cho tôi một nụ cười ẩn ý mập mờ, khiến cả người tôi không được tự nhiên.
Tiểu Tân đạp tôi một cái dưới bàn: "Này, sao Hách Ngũ lại ở đây?"
Tôi quay đầu nhìn, chính là Hách Ngũ, có lẽ Hách Ngũ cảm thấy có người đang nhìn mình, cái đầu hắn quay trái quay phải tìm nơi phát ra tín hiệu đó, ngay lúc tôi định cúi đầu xuống hắn đã bắt gặp ánh nhìn của tôi. Vừa thấy hắn, tôi lại nghĩ đến cái tát mà tôi vô duyên vô cớ phải gánh chịu, cảm giác khó chịu ấm ức lại xông lên đầu, không muốn dây dưa truy cứu thêm. Tôi quay đầu lại và nắm tay Tiểu Tân: "Tiểu Tân, tôi muốn về nhà."
"Ừ, đợi lúc nữa nói một tiếng với Lưu Tình rồi chúng ta về."
"Quan Dương." Hách Ngũ không mời mà đến, tôi không buồn nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói: "Tôi tôi tôi... tôi muốn xin lỗi cậu."
"Xin lỗi?" Lưu Tình vừa hay cũng đến nơi: "Xin lỗi gì thế? Vị này là ai?"
"Hách Ngũ." Tôi lười biếng đáp
"A, là thi nhân a! Sao cậu lại đắc tội Quan Dương của chúng tôi vậy?"
"Không hẳn là lỗi của tôi..."
"Không phải lỗi của cậu thì là lỗi Quan Dương tự chuốc lấy sao!" Tiểu Tân ném vào mặt Hách Ngũ lời mắng mỏ với sắc mặt không vui vẻ gì cho cam.
"Vậy vậy, là do tôi sai, tôi tôi tôi sai rồi không được sao!" Hách Ngũ cuống cuồng lắp ba lắp bắp: "Cậu cậu cũng tát Bình Bình một cái bạt tai mà, đây đây đây chỉ là hiểu nhầm thôi."
"Được rồi được rồi, Hách Ngũ, đừng cuống lên nữa." Lưu Tình vỗ vỗ vai hắn: "Có gì chúng ta cứ từ từ nói, muốn uống gì không? Tôi mời."
"Đúng rồi, Hách Ngũ, cậu đã kết hôn chưa?" Lưu Tình hỏi.
"Chưa."
"Thế có người trong lòng chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.