Tôi cười ngượng: "Không còn cách nào khác mà, nếu sau này cậu kết giao với bạn gái nào, có chết tôi cũng không dám dùng tạm!"
Mồm Lão K méo xệch, hùng hồn nói: "Thôi đi, kết giao bạn gái cái gì, không giao, nhưng mà giao hợp thì sẽ suy nghĩ lại."
"Đậu má, tôi chống mắt lên xem cậu không đúng đắn như vậy đến bao giờ! Đúng rồi, tìm tôi có việc gì?"
"Có việc đấy, muốn nhờ cậu vẽ bức tranh sơn dầu."
"Để làm gì?"
"Để tặng người ta, mà có nói với cậu, cậu cũng không hiểu đâu, cứ vẽ giùm tôi một bức là được, trang trí đẹp đẹp vào."
"Ơ kìa, có phải cậu không tự vẽ được đâu, nhờ tôi làm gì?"
"Tôi chưa cầm lại bút vẽ đã lâu như vậy, còn cậu đây không phải luôn vẽ không ngừng nghỉ sao! Giúp tôi vẽ một bức đi."
"Thế thì được, mà, cậu tặng ai? Là ai nhìn trúng tranh vẽ của tôi?"
"Cậu phiền thật đấy, là tặng một vị khách sộp, không phải bức "Xuân" của cậu đạt giải nhất sao? Ông ấy biết tôi là bạn cùng lớp cũ của cậu, bèn sống chết muốn tôi xin hộ một bức vẽ. Cậu nói xem, tôi không thể vô ý mà không cho, cậu phải giúp tôi, nếu mất đi vị khách này, tôi thật sự sẽ tổn thất lớn."
"Được, để rủ lòng thương, tôi sẽ vẽ cho cậu vậy."
"Vậy cảm ơn cậu, đi thôi, tôi mời cậu bữa cơm."
"Chiều nay tôi còn có lớp."
"Ăn trưa thôi mà, cậu nghĩ ăn lâu đến mấy! Ăn không đến một năm đâu, đi, chiều tôi cũng có việc."
Tôi và Lão K vừa ăn trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tai-tuyen-thanh/958096/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.