Chương trước
Chương sau
Tiểu Tân không nói gì, chỉ cúi thấp đầu làm tôi không cách nào đọc mạch suy nghĩ của nàng, bỗng nàng ngẩng đầu lên, ném cho tôi một nụ cười quỷ mị, cất lên giọng nói ngọt ngào: "Được thôi, tôi vào ngồi nhà cậu, thuận tiện đêm nay ở đó luôn."
"......"
Lần này tôi hết đường lui, toàn thân nổi lên một lớp da gà. Thầm cầu mong trời phật phù hộ độ trì cho con dân thiện lành đêm nay bình an.
Tôi ở trong một căn phòng do trường cung cấp, có một phòng ngủ một phòng khách, coi như tạm ở được. Bình thường chỗ tôi có ít ai tới lui, bởi tôi không thích có người đến chơi cho lắm, tôi cần tranh thủ thời gian trân trọng khoảng không gian riêng tư hiếm có. Đương nhiên, Tiểu Tân chưa từng đặt chân đến nơi đây, không phải tôi không muốn mời nàng tới, mà do người ta bận, lấy đâu ra thời gian.
Nhớ lại khi mới được nhận phòng ở, tôi vui vẻ vô cùng, chìa khoá còn chưa đến tay đã vội vàng gọi điện khoe Tiểu Tân, chẳng ngờ nàng đang bận quảng bá thiết kế gì đó ở Thượng Hải, mấy hôm nữa sẽ không tới được. Tôi gửi nàng địa chỉ, thầm nghĩ nàng thích tới thì tới, ai ngờ trước giờ nàng chưa một lần thăm hỏi, thế mà đêm nay lại có thể đưa tôi đến chính xác tận cửa như vậy, thật là làm khó dễ trí nhớ của nàng.
Vào phòng, bật đèn lên, Tiểu Tân đi loanh quanh tham quan phòng tôi một vòng. Thực ra chẳng có gì đáng xem cả, tất cả chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một gian phòng vệ sinh vậy thôi, nhìn một cái thấy trọn đầu, liếc cái nữa biết hết đuôi.
Thấy nàng hưng phấn nhìn ngó đến vậy, tôi chủ động vào bếp làm thức uống gì đó mời nàng. Nhưng vừa mở cửa tủ lạnh ra đã hoa mắt chóng mặt, trong tủ chỉ còn mấy lon bia Thanh Đảo và vài quả dưa chuột héo úng, thôi bỏ đi, pha trà cho nàng vậy, nhưng vừa định rót nước, tâm tôi chết lặng, trong ấm không còn miếng nước nào.
"A, cứ suốt ngày khoe nhà tôi thế này thế nọ, thế này mà cũng gọi là nhà sao?" Tiểu Tân dựa vào cửa phòng bếp bĩu môi, giọng lười biếng nói: "Nồi chảo nhà cậu sao lại sáng trắng như vậy, nhìn mới hơn cả mới, bày cho tôi cách đi, về tôi học theo xem thế nào."
Sao cứ phải khịa người khác như vậy? Nồi niêu xoong chảo nhà tôi đúng là rất mới, khi đó vừa nhận phòng xong, quá phấn khích nên liền chạy đi mua về trưng để đấy, ở một mình nào cần nấu ăn chế biến phức tạp, không bằng ăn cơm trong căn tin thuận tiện biết bao. Huống hồ, tôi không biết nấu cơm.
Tôi cười thần thần bí bí đáp: "Bí mật không tiện tiết lộ."
Thấy mới hơn 9 giờ một chút, tôi mang ấm nước ra ngoài định rót chút nước vào.
"Ấy, thôi đừng đi đun nước, cậu ra ngoài siêu thị mua ít nguyên liệu về nấu cơm cho tôi, tôi đói rồi."
"Không phải cậu vừa ăn với Hàn Đông sao?"
"Chà, vậy là cậu đã thấy tôi trong tiệm cơm sao?"
"Cái này... tôi đi ra ngoài mua đồ ăn đã." Không đợi nàng tiếp lời, tôi ba chăn bốn cẳng chạy một mạch đến siêu thị. Đến nơi mới nhớ ra quên hỏi nàng muốn ăn gì, hết cách, cứ vừa đi vừa nghĩ đến những món ăn nàng thường thích mà nhặt từng tí, tiện tay mua thêm chiếc màn thầu, mua cả dầu, giấm, muối, nước tương. Đương nhiên, những thứ gia vị này tôi cứ thấy cái nào liền nhặt cái đó.
Về đến nhà, thấy Tiểu Tân đang làm tổ trên chiếc sofa xem TV, trên bàn đặt một tách trà còn đang nhả khói nóng hổi. truyện teen hay
"Cậu tự đun nước được sao?"
"Nói nhảm nhí, không là tôi thì là cậu chắc, đun bằng chiếc ấm sáng long lanh của cậu đấy."
"Ờ, he he, tôi mua đồ về rồi, cậu muốn ăn gì?"
Tiểu Tân liếc mắt nhìn nguyên liệu trong tay tôi: "Cậu nấu gì tôi ăn nấy."
"Tôi nấu??"
"Không là cậu thì là tôi?"
"Không phải, tôi sợ tôi nấu không hợp khẩu vị của cậu, he he."
"Xì, không biết nấu thì nói thẳng là không biết nấu, bày đặt không hợp khẩu vị, nghe đây, dù không hợp khẩu vị tôi vẫn cứ ăn, mau nấu đi!"
Đã biết sớm đêm nay không được bình yên, chỉ không ngờ đến mức như vậy. Thôi được, không phải cậu khăng khăng muốn ăn đồ tôi nấu sao, vậy hãy chờ nếm thử tay nghề của bổn cô nương tôi đây.
Vừa đến phòng bếp, tôi đứng phát ngốc trước đống nồi chảo trước mặt, thật không biết bắt đầu từ chỗ nào, thôi kệ, cứ theo lẽ thường mà làm: cho dầu vào trước thả rau vào sau. Trước tiên cho dầu vào đi.
"Cậu còn chưa rửa rau mà đã cho dầu vào sao??!!"
Mẹ ơi, giọng nàng làm tôi thật mình thon thót, lỡ tay trót đổ nửa chai dầu vào chảo.
"Ha ha ha, cậu là cái đồ "chưa từng ăn thịt lợn nhưng đã gặp lợn chạy"* sao, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa từng thấy cậu ngốc như vậy, rửa rau trước đi đồ ngốc."
*chưa từng ăn thịt lợn nhưng đã gặp lợn chạy - 没吃过猪肉,也见过猪跑: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, chỉ việc có kiến thức lý thuyết nhưng chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn.
Tiểu Tân dựa vào cửa bếp cười ngặt nghẽo, tôi ai oán lườm nàng: "Tại cậu doạ tôi, nhìn xem đổ nhiều dầu như vậy, lãng phí quá."
"Sao lãng phí được, lấy dầu thừa đổ ra cái bát để lần sau dùng dần, đúng thật là, rửa rau đi, tôi ở đây hướng dẫn cậu."
Hết cách, chỉ có thể nghe theo nàng. Rửa rau xong, tiếp đến là thái rau, Tiểu Tân đứng bên cạnh lúc thì kêu thái quá mỏng lúc thì chê thái quá dày, giày vò tôi suýt chút nữa thái trúng tay. Cuối cùng nàng không thể đứng khoanh tay nổi nữa, trực tiếp cướp lấy con dao làm bếp trên tay tôi phập phập phập mấy củ khoai tây vài nhát là xong, tôi đứng bên cạnh nhìn sững sờ, nàng học được dăm ba kỹ năng này từ khi nào, sao tôi lại không biết?
Nàng nấu cơm với một tâm thái vui vẻ hưởng thụ, mỹ nữ nấu mỹ thực, tôi bỗng muốn cùng nàng trải qua cả đời này kiếp này.
Cơm nấu xong xuôi được bày biện lên bàn, tôi khá có cảm giác thành tựu, dù sao thì tôi cũng có một nửa công sức rửa rau. Nếm một miếng, ôi chao, không tệ, quá là ngon, tôi nói nhỏ nhẹ: "Tiểu Tân cậu làm đầu bếp được đấy."
"Thôi, bớt nịnh hót."
Tiểu Tân ăn ngấu nghiến như thể vừa bị bỏ đói suốt ba ngày. Tôi nhắc nàng: "Ăn từ từ thôi, tôi không giành ăn với cậu đâu."
"Hở, cả ngày nay chưa có gì vào bụng, làm sao ăn chậm nổi?!"
"Không phải cậu vừa mới ăn tối sao?"
"Hứ, cậu nhắc làm tôi lại thấy giận, đợi tôi ăn xong bữa cơm này tôi sẽ tính sổ với cậu."
Tôi thật sự không muốn kiếm chuyện, đây không phải là tự rước hoạ vào thân sao? Nên ngậm miệng lại ngay lúc còn sớm thì tốt hơn. Nhìn nàng ăn như vậy làm lòng nhói đau.
Đợi nàng ăn xong, tôi để nàng ngồi nghỉ ở phòng khách, còn tôi vào bếp thu bát đũa vào bếp dọn rửa, nhân tiện tính kế ứng phó trận cuồng phong sắp tới từ nàng. Vừa rửa bát vừa nghĩ ngợi, không tránh khỏi cảnh thất thần, cứ như vậy một chiếc bát từ tay tôi rơi xuống vỡ tan, tạo ra âm thanh sinh động như tiếng chim bói cá kêu vậy.
"Sao đấy, làm sao đấy?" Tiểu Tân hớt hải chạy đến phòng bếp, thấy những mảnh bát vỡ tan tành trên nền đất, nàng biết ngay lại là kiệt tác của tôi. Nàng lắc đầu bất lực: "Cậu đúng là thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, đứng ra một bên, tôi rửa!"
Tôi thấy hôm nay số mệnh đặc biệt lận đận, khá là trầm cảm, nàng muốn rửa thì để nàng rửa vậy, tôi phụ trách dọn dẹp tàn cuộc.
Không gian phòng bếp vốn dĩ đã không lớn, tôi cúi cười quét dọn bát vỡ, ngay lúc muốn rướn người lên định đổ rác vào trong thùng, trùng hợp Tiểu tân cũng nghiêng người đặt bát đĩa mới rửa vào ngăn tủ bên dưới, cứ như vậy, một người ngẩng đầu một người cúi, đôi môi nàng vừa vặn ấn xuống môi tôi. Dường như khái niệm về thời gian không còn tồn tại trên thế giới này nữa, tất thảy ngưng đọng lại theo nhịp thở nơi tôi.
Không biết đã qua bao lâu (phỏng đoán không đến vài ba giây, chỉ là cảm thấy lâu thật lâu),chúng tôi tách khỏi nhau như bị điện giật. Mặt Tiểu Tân nóng bừng lên, ước chừng sắc mặt tôi cũng không khá hơn là bao. Nụ hôn đầu của tôi cứ như vậy mà bay mất, hóa ra nụ hôn đầu cứ gấp gáp mà kết thúc như vậy, hóa ra nụ hôn đầu ấy tiêu tan ngay trong phòng bếp nhà tôi. Nghĩ thế nào cũng thấy có lỗi với bản thân mình. Ngoài miệng không kiềm chế được mà thốt lên: "Ôi nụ hôn đầu của tôi, sao đã mất rồi thế này."
"Đậu xanh." Tiểu Tân cắm phập con dao mới rửa xuống chiếc thớt: "Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi!!"
Tầm mắt hướng đến con dao dựng đứng trên thớt, không hiểu sao tôi không khỏi liên tưởng đến pháp trường Thái Thị Khẩu* nơi đồng chí Đàm Tự Đồng hy sinh vì đại nghĩa kia...
*Thái Thị Khẩu: (tên tiếng Trung菜市口) là một địa danh ở Bắc Kinh, từng là nơi hành hình các tử tội từ thời Càn Long.
Giây phút này đầu tôi trống rỗng một mảng, đôi mắt như bị đóng đinh vào tay nàng, bởi sợ nàng kích động lên sẽ đem tôi chém thành từng mảnh. Các vị liệt sĩ cách mạng từ hàng ngàn năm trước đã để lại lời khuyên: Sinh mạng là thứ vô cùng đáng quý!
Ngay lúc đó, điện thoại của Tiểu Tân vang lên: "Có hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh, chạy rất nhanh..." ha ha, nhạc chuông của cậu ấy vẫn là bài hát do tôi đặc biệt cài cho, không ngờ tới giờ nàng vẫn chưa thay.
Tiểu Tân hung ác lườm tôi một cái, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Alo?... ừ, đang ở nhà Dương Dương... ừ... được..."
Không cần hỏi, chắc chắn đó là Hàn Đông gọi, tôi gom những mảnh bát vỡ đổ vào thùng rác, sau đó âm thầm quay về phòng khách xem TV. Ban nãy nàng mới nói gì? đó cũng là nụ hôn đầu của nàng sao? đùa trẻ con chắc, Hàn Đông với nàng ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao có thể đến hành động tiếp xúc thân mật đó cũng chưa làm, thời đại ngày nay, hôn môi và nắm tay đều có thể tuỳ tiện mà làm, sao có thể là nụ hôn đầu được chứ? Nụ hôn đầu của tôi đây mới là hàng thật giá thật, hay là, chắc hẳn vì muốn an ủi tôi nên nàng mới nói vậy. Nhưng xúc cảm vừa rồi thật là thích, đôi môi nàng mềm mại ấm áp...
Đang thả hồn thơ thẩn nơi xa, bỗng đầu tôi bị ai đó gõ mạnh, bên tai oang oang tiếng gầm sư tử Hà Đông của Tiểu Tân: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Đang xem TV mà, không thấy sao!" Tôi xoa xoa cái đầu đáng thương, bất đắc dĩ đáp lời.
"À, đang nghiên cứu quảng cáo sao."
Xì, đây là quảng cáo chèn trong phim bộ."
"Nghe đây, cậu đã cướp nụ hôn đầu của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm!"
Tôi trầm cảm, là ai đã cướp nụ hôn đầu của ai kia chứ, có nhầm không vậy?!
"Thế cậu muốn tôi chịu trách nhiệm kiểu gì?"
"Để tôi nghĩ đã, thế này đi, cậu phải bao tôi tiền ăn uống sinh hoạt trong ba tháng tới."
"Cái gì??!! Sao lại là tôi bao?"
"Hê hê, vì ba tháng tới tôi đến ở chỗ cậu"
"Không phải cậu cũng có nhà sao?"
"Đó là nhà tôi thuê, thuê rồi thì huỷ chứ có gì đâu."
Nhìn nụ cười tươi tắn của Tiểu Tân, cảm giác ngọt bùi chua cay trong lòng tôi có đủ cả.
"Sao? Không vui à?" Sắc mặt Tiểu Tân cứng đờ: "Nếu cậu không vui thì thôi vậy, từ hôm nay coi như chúng ta chưa từng quen biết, tôi đi đây!" Nàng vừa nói liền đứng phắt dậy.
"A, tôi có nói tôi không vui sao?" Tôi níu giữ nàng: "Thật là, cậu trở mặt nhanh như bánh tráng vậy, đồng ý, từ nay cậu ở chỗ tôi là được chứ gì!"
"Là cậu nói đấy nhé, chúng ta quyết định vậy đi, chiểu mai cậu không có tiết dạy đúng không, giúp tôi dọn đồ đi. Giờ tôi tắm rửa rồi đi ngủ đây."
Ôi, lẽ ra hôm nay trước khi ra ngoài phải xem trước tử vi trong ngày, chắc hẳn trong tử vi sẽ ghi là: chớ nên chu du, vạn sự khó lường.
Sau khi tôi tắm xong, Tiểu Tân đã chờ sẵn trên giường. May thay giường tôi khá lớn, ba người nằm lên cũng không thành vấn đề. Nhưng cứ như vậy mà nằm chung với nàng... quả là một thử thách lớn đối với mớ dây thần kinh của tôi.
- -----
Lời editor: Nếu các bạn thích thì hãy vote hoặc comment cho mình vui nha (●'ω`●)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.