Cũng may trong hình huống khó xử thế này anh Quân lại rất bình tĩnh, có lẽ cũng sợ Dung hiểu nhầm nên anh quay sang cô ấy bảo: – Giúp anh đỡ cô ấy lên ghế. Dung nghe vậy cũng khẽ gật đầu, gương mặt dần trở lại bình thường đỡ tôi xuống ghế rồi hỏi: – Cô ấy bị sao vậy? – Sáng nay chắc làm nhiều xét nghiệm nên choáng. Tôi ngồi xuống ghế, cả người tựa như không có chút sức sống nào, không dám ngẩng lên nhìn anh Quân, cũng không dám nhìn Dung giống như mình vừa làm ra một chuyện gì đó rất xấu xa. Cũng may Dung cũng chẳng để ý nhiều, cô ấy rót cho tôi cốc nước, còn vỗ vỗ lên vai tôi bảo: – Uống chút nước đi. Tôi nhận lấy cốc nước, khẽ cảm ơn rồi uống một ngụm. Thế nhưng khi xuống đến cổ họng lại thấy đắng ngắt. Có lẽ tôi không bao giờ có thể ngờ được rằng anh Quân lại là người bác sĩ năm ấy, là người tặng cho tôi quyển sách khi tôi tuyệt vọng nhất. Có nghĩa là… tất cả mọi thứ về tôi, kể cả chuyện cưỡng bức năm đó anh đều biết. Có nghĩa là anh cũng biết tôi đã lừa dối em trai anh, lừa dối cả gia đình anh để đổi lấy dự án, đổi lấy cuộc hôn nhân này? Dung thấy tôi đờ đẫn như vậy lại hỏi: – Cậu thấy trong người sao rồi? Lúc này dù tôi rất bàng hoàng, sửng sốt nhưng cũng không thể bất lịch sự được. Tôi cố gắng bình tĩnh, uống ngụm nước ấm rồi đáp lại: – Tớ cũng đỡ rồi. Cậu về từ bao giờ thế? – À tớ mới về hôm qua thôi. Giờ cũng sắp trưa nên mang cơm qua cho anh Quân. Tôi nhìn hộp cơm trên tay Dung, lại nhìn anh Quân, cũng không hiểu vì sao một cô gái tốt bụng, chu đáo như vậy mà vài lần anh vẫn khước từ không muốn kết hôn? Thế nhưng dù có đôi chút tò mò tôi cũng không muốn nghĩ sâu quá về chuyện của người khác. Yêu đương, kết hôn là chuyện của hai người, tôi là người ngoài đương nhiên không có tư cách để phán xét. Dung đặt hộp cơm xuống phía dưới chân bàn, kê chiếc ghế con rồi cắm điện vào để giữ cho ấm, còn anh Quân thì xem kết quả siêu âm của tôi đoạn quay sang bảo: – Có cả kết quả xét nghiệm máu của em rồi. Đợi thằng Khánh xong việc lên thì anh tư vấn luôn. – Vâng ạ. Ba người ngồi trong phòng thì có hai người yêu nhau. Tất nhiên tôi sẽ tự cảm thấy mình hơi thừa thãi ở đây, nhưng giờ không ở đây chờ tôi cũng không biết đi đâu. Mấy tháng rồi mới gặp nhau, thế nhưng có lẽ vì bận việc nên anh Quân vẫn chỉ chăm chú vào máy tính gõ lạch cạch. Hai người trò chuyện đã số là Dung hỏi còn anh Quân trả lời. Tôi không nói gì chỉ ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa chờ đợi Khánh về. Thật ra lúc này khi dần bình tĩnh lại tôi cũng dần không còn hoang mang nữa. Anh Quân biết tôi nhưng suốt gần một năm nay tôi và Khánh cưới nhau anh cũng chưa bao giờ tỏ ra quen biết hay nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ của tôi, vẫn đối xử với tôi như đối xử với người trong gia đình chứng tỏ anh không hề có ý địng vạch mặt tôi. Chỉ là trong lòng tôi tự cảm thấy áy náy, tự cảm thấy xấu hổ vì đã lừa dối cả gia đình anh. Khi còn đang suy nghĩ thì bên ngoài Khánh cũng vào, vừa đi giải quyết một trận ẩu đả nên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi. Tôi rót cho Khánh cốc nước, cảm thấy có anh ở đây trong lòng cũng yên tâm hơn nên cũng gạt đi những suy nghĩ trong lòng. Dung thấy Khánh vào thì nhìn anh Quân rồi bảo: – Em ra ngoài hành lang chờ, cơm cứ cắm đấy cho ấm, bao giờ xong anh gọi em nhé. Anh Quân lúc này mới ngước rồi khẽ gật đầu. Khi Dung ra đến ngoài anh mới lấy cầm tập siêu âm và kết quả xét nghiệm của tôi nói: – AMH, nội tiết đều trong ngưỡng bình thường, chỉ có hai vòi trứng lại tắc lại, một vòi còn bị ứ dịch nên phương án khả thi nhất là mổ kẹp vòi trứng và làm IVF. Anh Quân còn nói rất nhiều, nhưng đa số là các từ ngữ chuyên môn, sau đó anh giải thích cho tôi và Khánh hiểu đại loại quá trình thụ tinh IVF sẽ có mấy bước cơ bản là: Kích thích buồng trứng sau đó chọc hút trứng và tạo phôi rồi cuối cùng là chuyển phôi. Nếu chuyển phôi vào tử cung mà thành công thì tôi sẽ được làm mẹ, nhưng vì tôi bị ứ dịch một bên vòi trứng nên có thêm bước mổ kẹp trước khi chuyển phôi để tránh dịch tràn ra gây ảnh hưởng đến chất lượng phôi thai. Tôi biết quá trình làm IVF sẽ có đau đớn, cũng sẽ có nhiều khó khăn. Thế nhưng với một khao khát mãnh liệt được làm mẹ tôi nghĩ tất cả những điều ấy đều chẳng thấm vào đâu. Không phải tôi sốt ruột, mà ngày hôm nay khi biết anh Quân là bác sĩ năm ấy tôi cũng bỗng nghĩ tới tương lai của mình. Tôi và Khánh sẽ cố gắng có con, có một đứa con của chúng tôi, nếu như vậy có lẽ ít ra tương lai của chúng tôi cũng ít nhiều sẽ bớt chông gai hơn. Tôi muốn cùng anh thử xem thế nào, tôi muốn cùng anh đi qua mọi giông bão chứ không phải chỉ ngồi nghĩ rồi hoang mang, sợ hãi. Anh Quân dặn chúng tôi về nhà nghỉ ngơi thêm nửa tháng và chuẩn bị tinh thần lẫn hồ sơ để làm IVF. Lúc tôi và Khánh đi lấy thêm thuốc bổ về uống định qua phòng anh Quân chào một tiếng nhưng vì Dung với anh đang ăn cơm trong ấy nên lại thôi. Lúc đi ngang qua cửa tôi thấy tiếng anh Quân cất lên, giọng nói bình đạm nhưng nhàn nhạt: – Sau em không cần mất công chuẩn bị cơm cho anh như vậy đâu. Vừa về nước cứ nghỉ ngơi đi. – Sao anh lúc nào cũng phải tỏ ra khách sáo với em như vậy? Mấy tháng em ở bên nước ngoài nếu em không chủ động liên lạc chắc anh cũng không gọi em cuộc nào đâu nhỉ? Rốt cuộc là em có điểm gì không tốt hay tại vì sao mà anh không thể mở lòng ra với em? Tôi không nghe được tiếng anh Quân đáp lại nữa bởi tôi và Khánh đã ra đến sảnh bệnh viện. Vì hôm ấy Khánh chỉ xin nghỉ được nửa buổi nên chiều anh phải đi trực. Ăn cơm xong Khánh uống thuốc rồi mới đi, nhìn thấy anh như vậy tôi mới nhớ ra suốt mấy tháng nay không riêng tôi mà Khánh cũng rất chăm chỉ uống thuốc. Trước kia lúc mới lấy nhau chưa bao giờ thấy anh uống một viên C sủi chứ đừng nói là cả đống thuốc bổ tinh trùng, tinh chất hàu, sữa ong chúa như bây giờ, đã vậy còn uống rất đúng giờ giấc không sai lệch chút nào. Tự dưng thấy anh như vậy tôi bỗng cảm thấy càng lúc càng không dám nghĩ tới nếu có ngày chúng tôi phải xa nhau thì sẽ thế nào? Anh không nói nhiều, ở cạnh tôi cũng gần như rất ít nói ra những lời ngọt ngào, nhưng cách anh âm thầm quan tâm, âm thầm thay đổi chính bản thân mình tôi đều nhận ra. Khi anh đi làm tôi nằm xuống giường nhìn trân trân lên trần nhà mãi không ngủ được. Đến khi cảm thấy nằm mãi cũng chán liền ngồi dậy mở tủ lấy quyển sách quen thuộc kia ra. Bên trong vẫn là năm ngôi sao năm cánh lấp lánh, tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn nhìn ra được người dán rất trân trọng quyển sách này. Trước kia tôi đã từng nghĩ sau này gặp lại sẽ cảm ơn người đã tặng tôi quyển sách này, nhưng giờ đây đối mặt một lời cũng thật khó nói bởi người đó lại là anh trai của chồng mình. Thật ra đối với chủ nhân của quyển sách này tôi chưa từng nghĩ gì xa hơn, suốt sáu năm nay có mong gặp lại thì cũng chỉ là để cảm ơn không hơn không kém. Khi ấy tôi mới chỉ là con bé mười bảy, lại trải qua quá nhiều biến cố nên chuyện tình cảm chưa bao giờ nghĩ đến. Huống hồ giờ đây trong trái tim tôi tràn ngập hình ảnh của người đàn ông khác, người đàn ông kết nghĩa phu thê cùng tôi vậy nên tôi càng không hề có chút để tâm nào đến chuyện cũ cả. Chỉ là vì đó là anh Quân nên trong lòng mới hoang hoải như vậy mà thôi. Nhưng nếu anh đã coi như chưa từng gặp tôi thì tôi hiểu với tính cách của anh sẽ không đem những chuyện tôi làm ra phơi bày. Tôi khẽ gấp quyển sách lại, đặt ngay ngắn vào chỗ cũ rồi đứng lên. Trên đời này chuyện gì đến thì cũng phải đến, giờ tôi không muốn nghĩ nhiều chỉ muốn tập trung tinh thần để làm IVF, tôi sẽ cố gắng gạt tất cả mọi chuyện ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Khi đứng lên tôi bỗng thấy bộ quân phục của Khánh treo trên cây. Hình như treo từ hôm qua rồi thì phải liền nhắn tin hỏi anh xem đồ sạch hay bẩn. Đến khi anh xác nhận đồ bẩn chưa kịp giặt tôi cũng mới lôi xuống. Từ trước đến nay quần áo đi làm của Khánh đều là anh tự giặt, từ lúc tôi sẩy thai Khánh giặt luôn cả đồ đi làm cho tôi vì sợ tôi phải đụng nước. Đến mấy tháng nay tôi hồi phục rồi anh vẫn giữ thói quen ấy. Trước kia lấy nhau mẹ chồng tôi từng bảo tôi nên giặt đồ cho anh có điều đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng làm được điều ấy. Tôi mang bộ quân phục xuống, tháo càng tùng, ve hàm và cả biển tên đặt ngay ngắn vào ngăn kéo rồi mang vào nhà tắm xả nước. Khi nước thấm vào, quân phục cũng chuyển màu xanh thậm hơn. Giây phút này tôi chợt cảm thấy trong lòng nảy sinh một cảm giác thiêng liêng rất khó tả. Bỗng dưng lại muốn ngày nào cũng giặt quân phục cho anh, bỗng dưng lại nghĩ đến cả một gia đình hạnh phúc đầy ắp cả tiếng trẻ thơ. Giặt xong đồ tôi mang lên phơi nắng, còn ngắm nghía bộ quần áo này, nghĩ ra thì đúng là khi mặc quân phục Khánh vẫn đẹp trai nhất, vừa chín chắn, vừa trưởng thành lại mang một nét đàn ông rất quyến rũ. Buổi tối Khánh về, anh lên tầng ba lấy quần áo xuống. Lúc xuống tôi thấy anh cứ cầm bộ quân phục hít hà rồi bảo: – Em giặt bằng gì mà thơm thế? – Em giặt xả bình thường thôi. – Sao anh cũng giặt xả bình thường mà không thơm thế nhỉ? Hay do lần đầu được vợ giặt đồ cho nên thế nhỉ? Tôi chẳng biết anh mỉa mai hay đang khen, nhưng vẫn bật cười nói: – Thế thì từ mai ngày nào em cũng giặt đồ cho anh. – Thật à? Sao tự dưng tốt với anh thế? – Sặc! Thế bình thường em không tốt à? – Có, lúc nào anh cho em tiền em vẫn tốt. Tôi biết anh trêu nhưng vẫn đấm anh một cái rồi bảo: – À ờ! Thế nên từ nay cho nhiều hơn đi em sẽ tốt nhiều hơn. – Chặt xương anh ra mà bán này. Còn đồng nào anh chưa cho em đâu? Nghe vậy tôi vừa buồn cười vừa thấy thương, lương tháng thì đưa cho tôi hết, thi thoảng tỉa cây giúp bố được bao nhiêu tiền cũng tích luỹ lại để lo cho cả hai vợ chồng. Mà nghĩ cũng tài thật, Khánh tỉa cây rất khéo nhé, còn đẹp hơn cả thợ nên bố chồng tôi thích lắm, ông ít khi thuê thợ mà rảnh sẽ bảo Khánh làm để trả tiền cho anh. Anh kể với tôi anh có chút năng khiếu về cây cảnh, hồi còn học trên trường lâu lâu rảnh cũng đi tỉa cây thuê kiếm tiền trang trải vì bị mẹ cắt viện trợ nên giờ tay nghề cũng nâng cao hơn rồi. Anh còn bảo với tôi nếu anh bị tống cổ ra đường anh cũng có thêm cái nghề tay trái, kiểu gì cũng không chết đói được. *** Những ngày tiếp theo vì để chuẩn bị làm IVF nên tôi cũng khá bận, mọi chuyện tôi cũng gạt hết đi. Đến nửa tháng sau đó khi đến ngày kinh thứ hai của tôi tôi vào viện tiêm kích trứng. Tiêm thì tôi không đau, nhưng tác dụng của thuốc khiến tôi thấy trong người khá mệt. Khoảng thời gian bố mẹ chồng tôi và Khánh đều khuyên tôi nghỉ làm. Dù sao sự nghiệp cũng không thể quan trọng bằng sức khoẻ và con cái nên tôi xin nghỉ không lương một tháng. Anh Hải cũng rất dễ tính, không khó khăn gì chấp nhận cho tôi nghỉ để đi thụ tinh. Tiêm kích trứng mười bốn ngày tôi được chỉ định đi chọc trứng và Khánh đi lấy tinh trùng để tạo phôi. Quá trình chọc trứng rất đau, thế nhưng nghĩ đến con tôi lại cắn răng chịu đựng. Sau khi làm xong thủ thuật tôi ở lại viện thêm vài giờ. Khánh ở cạnh tôi suốt từ sáng, lúc thấy mặt tôi xanh lét lại anh liên tục xoa lưng vỗ về cho tôi. Mấy người phụ nữ cũng đi chọc trứng thấy vậy, đợi lúc Khánh đi vệ sinh nhìn tôi rồi bảo: – Cô có chồng tâm lý thật đấy, lúc cô trong phòng thủ thuật cậu ấy đứng ngoài chờ không dám đi đâu. Chọc trứng xong cũng cứ ở cạnh vợ lo vợ đau. Cảnh hiếm muộn bị người ta khinh rẻ chẳng mong gì chỉ mong có được người chồng như vậy. Như chồng tôi chỉ vác thân đến lấy tinh trùng mà còn mặt nhăn mày nhó, từ lúc thụ tinh đến giờ đi được đúng một lần. Nghe người phụ nữ nói vậy tự dưng tôi lại thấy cay cay sống mũi. Vừa thương cho người ta lại vừa thấy may mắn cho bản thân mình. Tôi biết ngành của Khánh rất khó để xin nghỉ, như năm ngoái anh nghỉ hết phép đưa tôi đi du lịch tháng ấy cũng bị đánh giá không hoàn thành nhiệm vụ. Năm nay từ lúc thụ tinh anh xin nghỉ mấy lần rồi, mỗi lần xin nghỉ đều phải viết đơn trình lãnh đạo vô cùng loằng ngoằng. Gần nửa tháng tôi tiêm kích trứng Khánh không thể nghỉ nhưng sáng vẫn đưa tôi đi rồi trưa lại đón về. Thật ra đàn bà cũng chẳng mơ ước gì cao sang, chẳng cần phài soái ca như phim ngôn tình hay những người đàn ông ngọt ngào mà chỉ cần một người luôn ở cạnh mình những lúc thế này mà thôi. Từ lúc sẩy thai, đến lúc tìm con chưa bao giờ Khánh phải để tôi một mình. Thế là đủ rồi, thế là quá đủ để tôi mong ước, khao khát có một đứa con với anh. Sau khi làm xong mọi thủ tục Khánh đưa tôi về. Thế nhưng mới đi ra đến cổng đang đứng chờ Khánh thì đột nhiên nhìn thấy mẹ đẻ tôi đang đi về phía mình. Mấy tháng nay kể từ lúc gặp lại ở quê tôi không gặp bà thêm lần nào nữa. Hồi đó tôi cũng nghĩ chắc bà sẽ đến tìm tôi không ngờ tìm thật, chỉ là lúc này tôi lại không nghĩ đến. Nhìn thấy tôi bà liền vội vã túm lấy tay tôi nói như thể nếu không nói tôi sẽ bỏ đi mất: – Vân! Mẹ chờ con nãy giờ. Tôi tuy không bài xích bà nữa nhưng cũng không quen với hành động nên đưa tay còn lại kéo nhẹ ra. Bà nhìn tôi, có lẽ cũng quen với hành động như vậy nên khẽ buông tay ra rồi bảo tiếp: – Mấy tháng nay tìm tin tức của con mà không biết liên lạc để tìm kiểu. Đang định tìm địa chỉ nhà của bố mẹ nuôi con thì gặp con ở đây. Sáng mẹ nhìn thấy con phải ra luôn đây chờ sợ con đi không kịp gặp. Tự dưng thấy mẹ nói như vậy tôi bỗng cảm thấy có chút thương thương. Nhưng giờ tôi cũng không biết phải xưng hô thế nào, nói chuyện ra sao nên chỉ đáp lại: – Vâng. – Con có rảnh không? Gặp mẹ nói chuyện chút được không? Hút trứng xong người tôi rất mệt, bụng vẫn còn hơi đau, thật sự giờ chỉ muốn nằm. Có điều thấy mẹ ở đây, dẫu cho cũng chẳng phải yêu thương gì tôi cũng cảm thấy không nỡ từ chối. Chỉ là chưa biết đáp thế nào cũng thấy Khánh lái xe tới. Thấy tôi và mẹ đang đứng anh cũng mở cửa xe đi ra. Mẹ tôi nhìn thấy Khánh thì hơi cụp mắt xuống, dường như không dám đối diện với anh, tay lại đưa lên níu tay tôi bảo: – Có nói chuyện được không con? Khánh thấy vậy thì cúi đầu lịch sự chào một tiếng “cô” rồi nói: – Hôm nay Vân vừa đi chọc hút trứng về, giờ chắc vẫn còn đau nhiều lắm nên cần nghỉ ngơi cô ạ. Anh không từ chối thẳng thừng nhưng nói như vậy mẹ tôi cũng hiểu ý gật gật đầu đáp lại: – Vậy cho mẹ cách thức liên hệ với con được không? Hay mẹ đưa số của mẹ, lúc nào con gặp được thì gọi cho mẹ. – Vậy cũng được cô ạ. Mẹ tôi đưa mẩu giấy ghi số điện thoại cho Khánh, sau đó đợi tôi và anh đi khuất mới vào bên trong. Suốt đoạn đường về nhà tôi không sao gạt nổi hình ảnh mẹ tôi đứng bên ngoài chờ tôi, cũng không biết vì sao mẹ lại đi đến viện phụ sản chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề. Nghĩ lại tất cả những chuyện trước kia mẹ từng làm, đến giờ lại không sao oán hận nổi, có lẽ bởi máu mủ ruột thịt vẫn là thứ không sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được. Nhất là giờ đây tôi cũng đang mong mỏi được làm mẹ tôi càng không sao có thể nào phũ phàng với mẹ đẻ tôi được. Tôi về nhà nằm nghỉ ngơi trên phòng, Khánh sợ đi lại nên anh mang cơm lên tận phòng cho tôi, còn pha cả sữa ấm cho tôi uống. Chỉ có điều bụng tôi vẫn hơi khó chịu, lúc Khánh mang bát đũa đi xuống dưới nhà tôi cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Lên mạng search thì người ta bảo chườm nước ấm nên nằm thêm một lúc tôi cũng xuống dưới định nấu nước ấm cho vào chai để mang lên. Có điều chưa kịp xuống mới ra đến cửa cũng thấy Khánh lên. Thấy tôi đi xuống anh liền hỏi: – Sao không nằm nghỉ đi đâu vậy? – Bụng em hơi khó chịu, định xuống nấu nước ấm rồi cho vào chai để chườm chút. Khánh nghe tôi nói thì cốc lên trán tôi rồi đưa cho tôi cái túi sưởi đang cầm trên tay bảo: – Cho vào chai chườm sẽ nóng lắm đấy. Nằm xuống anh lấy túi sưởi chườm cho. Tôi nhìn túi sưởi trên tay Khánh há hốc mồm kinh ngạc hỏi: – Sao anh có cái này vậy. – Anh nhặt được ngoài thùng rác đấy. – Xì! Anh mua à? – Tất nhiên là mua rồi, chứ không lẽ em nghĩ nhặt ngoài thùng rác thật. – Nhưng sao anh biết mà mua? – Hôm nay ngồi ngoài chờ em thấy mấy chị nói chuyện bảo sau khi kích trứng bụng sẽ khó chịu nên dùng túi sưởi chườm ấm cho dễ chịu hơn. Lúc nãy chờ cơm anh tranh thủ chạy đi mua, cũng sạc rồi, loại này có lông bên ngoài sẽ không bị bỏng. Nằm lên giường đi. Tôi nhìn Khánh, ngây người rồi bất chợt không kìm được ôm lấy anh giọng nghẹn đi: – Sao anh tốt với em vậy? Khánh kéo tôi lên giường, lúc đặt túi sưởi vào bụng tôi anh mới đáp: – Hấp, con thì con chung, những việc này là việc nên làm cả thôi. Mặc dù câu nói của anh chẳng có gì ngọt ngào nhưng hành động lại khiến tim tôi như tan chảy. Tôi nằm xuống để anh chườm bụng cho mình. Hơi ấm áp của chiếc túi sưởi khiến bụng tôi cũng dần dễ chịu hơn cuối cùng mới thiếp đi ngủ một giấc ngon lành. Khi tôi tỉnh lại thấy Khánh cũng nằm cạnh tôi, có điều tư thế nằm co lại sát ngay chỗ bụng, hai tay vẫn đặt trên chiếc túi sưởi ở bụng. Mặc dù giờ túi sưởi không còn nóng nhưng vẫn hơi ấm, anh còn cẩn thận đắp chăn mỏng qua người cho tôi. Chắc thời gian này quá nhiều việc nên anh mệt quá mới ngủ say như vậy. Tôi ngồi dậy nhẹ nhàng để tay anh ra giường nhìn anh rất lâu. Cũng chẳng biết tại sao tôi lại nhìn anh lâu như vậy, chỉ là trong lòng bỗng dưng có cảm giác luyến tiếc, cảm giác hoài niệm không rõ ràng. Ngồi một lúc tôi mới đứng dậy đi lấy túi, trong túi có tờ giấy ghi số điện thoại của mẹ tôi. Tôi lấy ra, nhìn dòng số viết vội cũng chẳng rõ tâm trạng mình thế nào. Trước kia cứ nghĩ thà đừng gặp lại cũng được, một người mẹ như vậy tôi không cần. Nhưng từ hôm nói chuyện với Khánh, anh bảo tôi cứ đàng hoàng mà gặp, có gì khúc mắc cứ hỏi đâm ra tôi lại suy nghĩ. Nhất là hôm nay, thấy mẹ tôi đứng chờ ở bên ngoài mấy tiếng tôi cứ thấy lòng không yên đến giờ. Sau cùng tôi lấy hết dũng khí mở máy gọi cho bà. Đầu dây bên kia vừa nghe máy tôi bỗng dưng không biết phải nói gì, im lặng một hồi. Mẹ tôi có lẽ nhận ra tôi nên hỏi vọng qua điện thoại: – Vân, có phải con không? Tôi nghe vậy, hít một hơi rồi hỏi lại: – Là tôi đây! Bà đang ở đâu vậy? Đến tận giờ phút này tôi vẫn không sao có thể gọi bà là mẹ được nữa. Kể cả vết thương có lành thì vẫn chai sần ở đó. Vậy nên chỉ có thể xưng tôi – gọi bà. Mẹ tôi đáp: – Mẹ đang ở nhà nghỉ gần bệnh viện phụ sản. – Sao bà còn ở đó? – Mẹ không dám về, sợ về nhỡ con gọi lại không lên kịp nên mẹ ở đây chờ luôn. Một người mẹ từng đối xử với tôi như một đứa con rơi, cả tuổi thơ chỉ có cờ bạc mang nợ nần về, một người mẹ nhận tiền của kẻ cưỡng hiếp tôi để rút đơn kiện, một người mẹ bán tôi đi cho người khác để làm công cụ hiến máu nay nói những lời này tôi không sao quen nổi. Nhưng giờ nếu không gặp cũng chẳng phải cách hay nên tôi hẹn bà ở một quán caffe gần viện phụ sản cho tiện đi lại. Nói chuyện với mẹ xong tôi thấy Khánh cũng dậy, nỗi ám ảnh nằm xưa bị lừa gạt và bị bán đi khiến tôi tất nhiên sẽ không dám đi một mình để gặp mẹ tôi. Mặc cho tôi biết giờ tôi đã thừa sức để bà không thể làm gì nhưng tôi vẫn bảo với Khánh: – Mẹ đẻ em vẫn ở trên này, em vừa hẹn mẹ gặp nhau ở quán caffe Tràng Thi. Còn không đợi tôi bảo Khánh đã hỏi: – Em còn mệt không? Liệu có đi được không? – Em không sao rồi, ngủ nguyên một ngày giờ khoẻ rồi. – Vậy thay quần áo đi anh đưa em đi. Tôi gật đầu thay bộ quần áo rồi cùng Khánh ra xe, đi cùng anh vẫn cứ là yên tâm hơn. Lúc xuống nhà anh bảo với bố mẹ đưa tôi ra ngoài hít khí trời chút, còn dặn chị Hương không cần phần cơm cho chúng tôi sau đó lái xe đưa tôi ra quán caffe sau đó đợi tôi ngoài xe. Vào trong tôi thấy mẹ tôi đã đợi sẵn ở đó chờ. Vừa thấy tôi ngồi xuống bà đã hỏi: – Sáng nay con đi vội quá nên mẹ không kịp hỏi. Sao con lại phải chọc hút trứng thế? Con còn đau nữa không? – Tôi không sao. – Con giờ làm ở đâu? Công việc có ổn không? Gia đình chồng thế nào? Nghe mẹ hỏi đến đây tôi khẽ ngắt lời: – Có chuyện gì cần thì bà cứ nói đi, những chuyện khác thì thôi. Chắc cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, cũng biết những gì bà làm với tôi đến nay không thể cứu vãn nổi nên mắt cũng đỏ hoe, rớm lệ chắp hai tay lại xin lỗi tôi: – Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, xin lỗi vì đã làm những chuyện không xứng với một người mẹ đã làm. Mẹ biết con không bao giờ có thể tha thứ cho mẹ, đến ngay cả bản thân mẹ cũng không tự tha thứ nổi cho mình. Nhưng nếu có thể thi thoảng con cho mẹ gặp con được không? – Để làm gì chứ? – Để mẹ được biết con vẫn sống tốt. – Bao năm nay bà không gặp có sao đâu, giờ gặp để xem sống tốt không làm gì? Không cần phải thế đâu. – Vân à… Tôi không để mẹ nói hết lần nữa ngắt lời: – Vì sao năm ấy bà lại bán tôi đi? Nghe tôi hỏi câu này mẹ tôi bất giác sững lại, cuối cùng thì bà cũng khóc, vừa khóc vừa nói: – Tệ lắm đúng không con? Lừa bán cả con gái mình thì tệ lắm, chắc con còn hận mẹ lắm phải không? – Tôi không hận, chỉ là muốn biết vì sao lại bán tôi đi như vậy? Chỉ vì tiền thôi sao? Mẹ tôi đưa tay lên ôm mặt rồi nghẹn ngào đáp: – Mẹ cũng không biết phải nói sao, đúng là mẹ tệ thật, từ bé đã không nuôi con chăm bẵm con lấy một ngày, sau này lao vào cờ bạc về chỉ biết lấy tiền của con đem đi. Tất cả những chuyện ấy là mẹ tệ hại thật. Nhưng Vân, thật sự năm ấy mẹ bán con đi cũng là bất đắc dĩ, cũng là hết cách và đường cùng. Tiền chỉ là một phần thôi… – Tiền là một phần, vậy điều gì khiến bà làm như vậy với tôi? Tôi đã làm sai cái gì mà bà đối với tôi như vậy? – Con không sai, là mẹ sai. Là mẹ không thể bảo vệ được con, là mẹ không còn cách nào. Nếu không bán con đi mẹ cũng không biết cuộc đời con rồi sẽ ra sao, ít ra như vậy cũng còn tốt hơn để người ta chà đạp, người ta đày đoạ con. – Ai chà đạp? Ai đày đoạ tôi? Không phải bà sao? – Là người phụ nữ ấy, vợ của bố con. Lần này thì đến tôi sững sờ lại, trong giây lát nhớ đến người phụ nữ sang trọng, sáu năm trước đã tự lái xe ô tô đến tìm gặp mẹ tôi. Tôi chưa kịp hỏi mẹ tôi lại khóc nghẹn nói: – Người đàn bà ấy mẹ không thể đấu lại nổi, khi ấy tiền thì mẹ tham thật nhưng nghĩ sâu hơn bán con đi như vậy ít ra cũng còn có nơi cho con nương tựa vào. Trước đó mẹ rất khốn nạn, mẹ chẳng có gì để nguỵ biện nhưng sau đó mẹ thật lòng muốn buông bỏ tất cả hận thù vì gã đàn ông tệ bạc kia mà đã trút lên con một cách vô lý. Có điều người ta đâu cho mẹ được bình yên, sáu năm nay mẹ sống cũng vô cùng day dứt. Đến giờ biết con có chỗ nương tựa rồi mới có thể yên tâm được. Từng lời, từng lời mẹ tôi nói khiến tai tôi dần ù đi. Thoáng chốc cũng lờ mờ dần nhận ra… hình như mẹ tôi không nói dối. Trước kia mẹ có tệ với tôi ra sao tôi cũng biết, nhưng từ khi tôi bị cưỡng hiếp rồi ngoại mất mẹ tôi thay đổi thật. Chỉ là chẳng bao lâu thì tôi đã bị mẹ lừa bán rồi nên tôi đem lòng oán giận. Người đàn bà kia đã từng nói sẽ không tha cho tôi và mẹ. Chẳng lẽ lý do thật sự mẹ bán tôi đi thật sự là liên quan đến người đàn bà kia sao? – Bà ta là người rất ghê gớm, có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được những gì mình muốn, năm ấy cũng là bà ta tìm cách tranh cướp bố con. Gia cảnh, tiền bạc lại hơn mẹ, một kẻ thân cô, thế cô như mẹ không thể nào làm gì khác được. Con có thể tin, cũng có thể không tin cũng không sao cả. Mẹ chỉ nói vậy thôi, tha thứ hay không mẹ cũng không có tư cách đề nghị. Chỉ là có thể mong được biết con vẫn sống tốt, thi thoảng có thể hỏi thăm con một câu là đủ rồi. Mẹ tôi còn nói rất nhiều, mà nhiều nhất chắc là những câu xin lỗi. Sau cùng mẹ còn hỏi tôi: – Suốt mấy năm trên đây… con có từng gặp ông ta hay không? Bố đẻ của con… – Có lần từng gặp qua. – Ông ta có nhận ra con không? – Có nhận ra. Nghe tôi trả lời như vậy mẹ tôi khẽ cười buồn: – Thực ra ông ta có lẽ cũng thật lòng muốn nhận con. Nghe nói vợ ông ta cũng chỉ sinh được đứa con gái duy nhất sau không đẻ được nữa. Giàu như vậy neo con muốn đón nhận cũng đúng thôi. Chỉ là không biết giờ ông ta trên cơ vợ rồi nhận thì có bảo vệ được con không mà nếu con có cuộc sống riêng ổn rồi thì cũng coi như không có người cha như vậy. Mẹ cũng chẳng quan tâm vợ chồng ông ta ở đâu, công ty tên gì, chỉ cần nghĩ đến năm ấy ông ta tệ bạc lại thấy hận thù chồng chất. Bao năm rồi vẫn không quên được mối hận ấy. Khi mẹ nói đến đây thì điện thoại cũng rung lên, không biết ai gọi chỉ thấy mẹ đáp lại: – Vâng, lát nữa em bắt xe về, không cần ra đón đâu em đi taxi về cũng được. Đoạn mẹ quay sang bảo với tôi: – Mẹ giờ ở ngay Bắc Giang, mở cửa hàng làm ăn cũng được. Hôm nay lên đi khám lại cũng không chuẩn bị trước gì cả, giờ cũng phải về rồi. Mẹ biết con cũng chẳng mong gặp lại nhưng mẹ rất mong con cho mẹ cơ hội thi thoảng gặp con. À mẹ còn giữ ít đồ của con sau này mẹ sẽ mang qua cho con. Tôi nhìn mẹ, cũng không biết nói gì, cả một buổi nói chuyện hôm nay khiến tâm trạng tôi càng thêm rối bời và mâu thuẫn. Nửa tôi muốn tin những lời mẹ nói, muốn tha thứ cho mẹ, nửa lại vẫn đau lòng vì bỗng dưng năm ấy mẹ lừa lọc tôi như vậy. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không chiến thắng nổi máu mủ ruột già, lúc mẹ tôi ra đến taxi tôi cũng không kìm được mà nói: – Bao giờ về đến nơi thì nhắn tin để… để… để con an tâm. Mẹ tôi nghe tôi nói vậy cũng rưng rưng nước mắt, chữ con tôi phải cố gắng lắm mới bật được ra, nhưng vì không muốn cả hai khó xử nên nói xong tôi cũng đi ra xe của Khánh. Đợi khi chiếc taxi khuất dần Khánh cũng mới lặng lẽ lái xe đưa tôi đi ăn rồi về nhà. Về đến nhà rất lâu mẹ cũng nhắn cho tôi một cái tin báo đã về đến nơi tôi cũng mới thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Ít ra như vậy cũng tốt, ít ra tôi có được câu trả lời rồi, dù câu trả lời ấy tôi không kiểm chứng được, dù tôi cũng chẳng biết có thể tha thứ cho mẹ không nhưng tôi cũng không còn thấy nặng lòng với những câu hỏi xoáy vào tâm can mình suốt sáu năm nay nữa. Giờ tôi muốn tập trung lo cho việc chuyển phôi tìm con của mình trước đã, những việc khác tôi sẽ tính sau. Những ngày tiếp theo sau khi nghỉ ngơi vài ngày sức khoẻ tôi đã ổn định trở lại nên tôi cũng đi làm lại. Phía bên bệnh viện có thông báo với chúng tôi hôm chọc trứng tôi được mười hai trứng nhưng chỉ tạo được sáu phôi, sau khi sàng lọc nuôi lên thì còn bốn phôi. Khi nghe tin như vậy tôi thấy cũng hơi ít, nhưng bệnh viện có nói với tôi số lượng không quan trọng bằng chất lượng, vả lại chuyển cũng sẽ chỉ chuyển hai đến ba phôi một lần nên cũng không cần lo lắng quá. Bác sĩ cũng khuyên tôi giữ tinh thần thoải mái, uống thuốc bổ thêm một hai tuần rồi sẽ chuyển phôi. Khi tôi đi làm được năm ngày, một buổi sáng khi vừa đến công ty còn chưa kịp vào làm thì đã bị một cánh tay kéo tôi lại ở ngay cổng. Lúc nhìn lên mới biết là bố đẻ tôi, nhìn thấy ông tôi vừa bàng hoàng vừa sửng sốt, cũng không biết tại sao ông ta lại ở đây đã thấy ông lên tiếng: – Hoá ra con làm ở ngay đây, vậy mà tìm bao nhiêu lâu mới tìm được con. Cách đây một hai tuần thì là mẹ đẻ tìm tôi, giờ lại đến bố đẻ. Tôi cũng không hiểu vì sao suốt bao nhiêu năm nay, những lúc tôi cần họ nhất thì chẳng ai ngó ngàng đến, giờ tôi có cuộc sống riêng, không cần phải nương tựa hay là cô bé tay không tấc sắt thì tìm đến tôi như vậy. Có điều bố đẻ khác với mẹ đẻ tôi, suy cho cùng với tôi cũng chỉ là người xa lạ, vả lại nghe mẹ nói vợ ông rất đáng sợ, thủ đoạn nên tôi cũng khẽ hất tay ông ra bảo: – Ông nhận nhầm người rồi. – Không nhầm, con là Đỗ Khánh Vân, là con gái của bố. – Xin lỗi, từ nhỏ tôi không có bố, sau lớn lên chỉ có bố nuôi, ông bỏ ra tôi còn đi làm. Thấy thái độ của tôi như vậy ông vẫn không chút giận dữ bảo với tôi: – Vân. Sáu năm nay bố thật sự luôn đi tìm con, mong mỏi gặp được con, bố biết con cũng nhận ra bố nhưng chắc vì hận bố nên con mới muốn nhận. – Tôi nói rồi tôi không có bố, tôi rất bận mong ông đừng làm phiền tôi nữa. Nghe tôi nói đến đây ông rút trong túi ra một tờ giấy nhét vào tay tôi, hình như là tờ giấy xét nghiệm ADN rồi bảo tôi: – Con muốn phủ nhận nhưng làm sao có thể phủ nhận được huyết thống. Có điều giờ đúng là muộn giờ rồi, mà giờ cứ đứng thế này trước công ty cũng bao người để ý nên tôi chỉ túm lấy tờ xét nghiệm ADN rồi bảo: – Có gì thì nói sau đi, giờ tôi phải đi làm, phiền ông tránh ra. Chắc có lẽ cũng không muốn bị những ánh mắt khác nhòm ngó nên cuối cùng ông cũng đứng sang một bên, còn ấn vào túi sách cho tôi một cái card visit dặn: – Đây là số điện thoại của bố, lúc nào con rảnh gọi bố, bố chờ. Tôi không đáp đi thẳng vào trong, card visit trong túi nên tôi không để ý chỉ nhìn bản xét nghiệm ADN. Bên trên có ghi tên Nguyễn Văn Hùng và Đỗ Khánh Vân, bên dưới có dòng chữ Có quan hệ huyết thống Cha – con. Có điều bản xét nghiệm ADN này khá cũ, lúc nhìn vào ngày tháng mới biết được xét nghiệm sáu năm về trước, ngày tháng cách ngày tôi bị mẹ tôi bán đi duy nhất một ngày. Nhìn thấy bản xét nghiệm này tôi lại nhớ đến lời mẹ tôi nói, bỗng dưng càng lúc tôi càng cảm thấy lời mẹ tôi nói rất đáng tin… Năm ấy… tôi bị mẹ bán đi không hẳn là vì tiền thật! Có điều giờ phải làm việc nên tôi tạm cất bản xét nghiệm vào trong cặp để tập trung làm việc trước đã. Buổi chiều trời bỗng dưng đổ mưa nho nhỏ, mấy sếp lớn đi họp cả nên chúng tôi được nghỉ sớm hơn chút. Có điều Khánh giờ cũng chưa tan nên tôi định ngồi trong phòng làm việc chờ. Thế nhưng mụ Thu thấy vậy thì khó chịu nói: – Muốn ngồi chờ thì ra sảnh mà chờ, không phải giờ làm việc nữa thì tao phải ngắt cầu dao với khoá phòng nữa, mày ngồi ở đây tao phải chờ theo mày à? Con mụ này từ hồi Vy đi không dám bắt nạt tôi nữa nhưng hôm nay tự dưng cứ như con dở người. Bình thường mấy người khác chưa xong việc mụ ta vẫn chờ mà giờ lại muốn tống tôi ra ngoài. Nhưng dù sao mụ ta cũng là tổ phó, lại cầm khoá phòng, vả lại tuy không bắt nạt nhưng cũng chẳng thân thiết quý mến gì nên tôi cũng đành phải đi xuống dưới. Vốn định xuống sảnh ngồi thì chú bảo vệ lại bảo với tôi ra ngoài vì mụ Thu vừa gọi chú khoá hết cửa lại, hôm nay mọi người đều được về sớm kể cả chú, giờ chú phải chạy lên trên sửa cái mạch điện hỏng rồi về nên tôi lại đành đi ra ngoài đứng. Một số đồng nghiệp đã về, còn một số khác vẫn đang đứng chờ xe bên ngoài. Thế nhưng vừa ra đến chỗ mấy người đồng nghiệp đang đứng chờ, còn chưa kịp đứng vào hiên thì một vật thể lạ từ đâu bay thẳng lên đầu tôi. Tôi đứng sững lại, thứ nước lỏng tanh lòm vàng trắng trắng chảy dài xuống mặt. Trứng thối? Tôi ngước mắt lên, lại là liên tiếp những quả trứng ném thẳng vào mặt, vào đầu, vào người. Một nhóm ba người đàn bà lạ mặt lao đến, kẻ ném trứng, kẻ ném rau, kẻ đè tôi ra gào lên: – Con đĩ này, mặt thì đẹp, mác học luật, có chồng rồi còn đi tà lưa cặp bồ với chồng người khác. Hôm nay tao đánh chết mày. Tôi hoàn toàn bất ngờ, không hiểu nổi cái quái gì đang xảy ra chỉ gào lên: – Các người là ai, buông tôi ra, tôi không quen – Không quen cái con mẹ mày, mày cướp chồng của bọn tao mà còn bảo không quen. Đánh cho nó chừa đi, lột mẹ quần áo nó ra. Tưởng lấy chồng ngon làm sao mà vẫn đi đong đưa giai, cặp bồ cặp bịch thì đúng là thứ lăng loàn. Con mẹ mày cũng lăng loàn bảo sao đẻ con ra cũng thế! Mấy người đàn bà được thể lao vào tóm lên bộ quàn áo công sở của tôi. Tôi lấy hết sức lực để chống chọi nhưng sức voi cũng không chống lại được ba mụ đàn bà này. Đám đồng nghiệp trong công ty tôi không một ai vào can chỉ đứng nhìn chỉ trỏ. Hai tay tôi bám lên một người đàn bà, la hét lên: – Dừng tay lại đi, các người điên rồi à? Các người là ai? – Mày còn hỏi tao là ai? Các anh, các chị các em ơi, con này là con phò non còn con mẹ nó là con phò già. Mẹ nó cướp chồng người ta giờ nó cũng làm y như thế. Các chị, các anh, các em xem đây này. – Đây này, đây là nó còn đây là con mẹ đĩ thoã của nó. Nói rồi người đàn bà kia giơ những bức ảnh in màu của cả tôi và mẹ đẻ tôi với rất nhiều người đàn ông khác nhau, nhìn thôi tôi cũng thừa nhận ra đó là sản phẩm của photoshop nhưng giờ có nói thế nào cũng không một ai tin tôi. Bọn điên này… biết cả mẹ đẻ tôi thì là lũ khốn kiếp nào chứ? Tôi bị túm chặt ngay cả cử động hay giãy giụa cũng không thể. Mưa ướt cả người tôi, tiếp là những cái tát, đấm, vung tay vào người, áo, quần đầu óc đều tôi ướt đẫm trứng thối, mắt còn không mở nổi. Tôi càng giãy giụa, càng cố giải thích càng bị đánh tệ. Chưa bao giờ tôi trải qua thứ cảm giác khốn nạn như vậy, chưa bao giờ thấy lòng người vô cảm đến thế. Toàn thân bị đánh đến mức tê liệt, phân bua giải thích van xin cũng chỉ nhận được những ánh nhìn hờ hững không một ai quan tâm. Đám đồng nghiệp này toàn là đám chơi cùng mụ Thu, ngoài chỉ trỏ, thậm chí là cười cợt không có một ai giúp tôi cả chỉ có duy nhất hai cô gái cùng thực tập của tôi lao vào can nhưng đã bị con mụ béo vật ngã. Sếp không ở đây, bảo vệ lại ở trên tầng, tôi gần như không có ai để kêu cứ nữa còn đám đồng nghiệp vô cảm này không trông chờ gì cả. Tôi cố cắn chặt tay một mụ đàn bà lại bị nhưng lại bị những mụ khác đánh cho đến không thở được. Mưa ướt xuống người, đám người kia vẫn không buông tha cho đến khi có tiếng quen thuộc quát ầm lên: – Dừng tay! Dừng tay lại ngay. Tôi đưa tay quệt ngang đôi mắt, dưới làn mưa lờ mờ nhận ra Khánh. Anh vẫn còn mặc nguyên quân phục chưa kịp thay lao vào tôi, nhìn mấy người phụ nữ gầm lại lần nữa: – Muốn chết đúng không? Muốn chết cả lũ đúng không? Tôi nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngầu long sòng sọc, dường như chỉ một giây thôi anh sẽ lao vào đập chết từng kẻ một. Dường như anh đã không còn quan tâm mình đang làm nghề gì nữa rồi. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế, yết hầu anh rung lên, hai tay nắm chặt thành quyền nhìn cả đám đồng nghiệp của tôi nữa. Thế nhưng anh đang mặc quân phục, dù tôi đã bị đánh đến mờ mắt vẫn đủ chút lý trí cuối cùng để hiểu anh không thể đánh nhau, tôi không muốn anh đánh nhau chỉ khẽ đưa tay giữ lấy gấu quần anh lại. Cả người tôi lúc này cũng đã đầy vết thương, chiếc áo không còn lành lặn nằm thõng trên đất. Anh nhìn đôi tay tôi, dường như đang cố nén cơn tức giận và cả nỗi đau xót chất chứa nhắm nghiền mắt lại cúi xuống, cuối cùng anh cởi chiếc áo quân phục bên ngoài mặc lên người tôi. Mưa trút xuống, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo may ô. Mưa ướt hết cả tóc anh, ướt cả gương mặt, từng giọt mưa rơi xuống cả chiếc áo quân phục bên ngoài cơ thể tôi tạo ra những vệt xanh thẫm. Ánh mắt anh là nỗi xót xa vô tận, tia mắt đỏ như máu, tiếng tim đập như xé nát cả bờ ngực. Tôi không còn đủ sức lực cứ thế dựa vào vai anh, giây phút nào sao tôi bỗng thấy vừa quen thuộc lại vừa đau thương, giống như tôi đã từng trải qua, giống như nỗi đau nào đó lặp lại cuối cùng không chịu nổi nữa oà lên khóc, hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống miệng vừa đắng vừa tanh. Anh nhìn tôi đôi mắt đỏ ngầu khẽ nói: – Vân! Đừng khóc. Tôi muốn nói nhưng miệng không mở ra nổi, nước mắt đã ướt nhoè cả gương mặt nức nở túm lấy tay anh. Anh vừa bế tôi đi giữa làn mưa trắng xoá, giọng nói cũng thê lương đến nghẹn ngào: – Đừng khóc! Đừng khóc nữa mà! Anh xin lỗi, là tại anh, anh đến muộn mất rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]