Chương trước
Chương sau
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Warning 18+
Sợ ca ca lo lắng cho mình, Ương Ương đành nói dối là trong lúc học thể dục không cẩn thận nên bị thương. Nhìn ***g ngực và bắp chân bị thâm tím một mảng lớn, Triệt đau lòng muốn chết.
Ngày hôm sau, cậu vừa mới tới trường, lập tức đã bị nhóm người Trần Kiến Bình vây quanh.
“Lăng Hạo Ương, hôm qua anh ta không làm gì cậu đó chứ?” Trần Kiến Bình vừa mở miệng đã hỏi ngay câu này. 
“Ngày hôm qua làm sao?” Cậu giả ngu. Chẳng lẽ hôm qua mấy người này cũng đang ở trong sảnh của trung tâm giải trí đó?
“Thì là cái người Thi Lam đó! Cậu không phải bị đụng ngã sao? Sau đó anh ta đưa cậu đi đâu? ” Lưu Nhân Kiệt cũng vội chất vấn.
“Chẳng thế nào cả, đi vào một phòng khám tư nhân nhỏ để tìm bác sĩ thôi, đau chết tớ! Thế mấy cậu hôm qua cũng ở chỗ đó à?” Ương Ương quyết định thẳng thắn.
“Nói không chừng anh ta vừa ý cậu rồi.” Trần Kiến Bình mặt mũi đầy hưng phấn.
“Thế nào là vừa ý tớ rồi?!!” Ương Ương kêu lên “…ngày hôm qua rốt cục là xảy ra chuyện gì? Các cậu thử kể lại cho tớ nghe xem nào, không hiểu nổi sao tớ lại gặp xui xẻo này nữa.”
“Cái người tên Thi Lam kia là một cao thủ game *, hôm qua tớ cùng bọn Lưu Nhân Kiệt đi trung tâm giải trí để xem anh ta đấu với người khác, về sau, người kia thua, ăn nói lỗ mãn định gây chuyện, nhưng không ngờ Thi Lam lại là đại ca của trường M! Đàn em của Thi Lam thấy có người mắng đại ca của bọn họ tất nhiên không chịu để yên rồi, nên đã kéo đến để quyết đấu với tên kia, kết quả lúc động thủ đã va vào người bên cạnh, người đó kiểu gì cũng lại va phải người khác nữa, đúng lúc cậu đi ngang qua, xui xẻo bị dính, đó…chuyện chính là như vậy.”
Đại ca của Trường M?!! Trường M nổi tiếng là trường tư của quý tộc, học sinh trong trường đa phần toàn những người có tiền, cũng rất là loạn. Không ngờ người kia lại là tên lưu manh.
Ương Ương cảm thấy mình thật không may, vết thâm tím trên ngực và chân một tuần sau mới tan hết.
“Tớ nói này, cậu phải cẩn thận với kẻ tên Thi Lam kia nhé.” Biểu tình của Trần Kiến Bình rất quỷ dị.
“Có ý gì?”
“Nghe nói…” Lưu Nhân Kiệt kéo mấy người lại gần, thấp giọng nói “…kẻ tên Thi Lam kia mặc dù có rất nhiều MM (muội muội) đi theo, nhưng anh ta lại có quan hệ thân mật nhất với một nam sinh rất thanh tú xinh đẹp, hơn nữa Thi Lam đối với nam sinh kia đặc biệt tốt, cho nên có người hoài nghi anh ta thích đồng tính luyến ái.”
Ương Ương nghe vậy khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Trần Kiến Bình đã nói tiếp “Lăng Hạo Ương, cậu đẹp như vậy….nếu không cẩn thận có khi Thi Lam sẽ thực sự có hứng thú với cậu đó!”
“Không thế nào!” Ương Ương lập tức phủ nhận theo phản xạ.
“Cẩn thận vẫn hơn! Các anh em cũng không muốn cậu bị cuốn vào mấy trò đó đâu.” Mấy người Lưu Nhân Kiệt tiến lên vỗ vỗ vai cậu rồi tản ra.
Bắt đầu vào giờ học, Ương Ương cũng không lưu tâm tới chuyện đó nữa, coi như mình không cẩn thận gặp vận đen đủi mà thôi.
.
.
.
Hết giờ học, Ương Ương quyết định đi ăn MacDonald. Hôm nay bắt đầu một tuần ca ca đi công tác, cậu nghĩ nấu cơm ăn có mỗi mình thì thật phiền phức, chẳng bằng ra ngoài ăn cho rảnh việc.
Quán MacDonald cách nhà cũng không xa, Ương Ương mua một phần combo và một phần đùi gà rồi bắt đầu chậm rãi ăn. Nếu ca ca biết chắc chắn sẽ khuyên cậu ít ăn những loại thực phẩm vô bổ này. Ca ca mới đi có một ngày mà Ương Ương đã không kìm nổi nỗi nhớ nhung rồi. Mặc dù có người nói nếu cứ ở gần nhau mãi thì sẽ vì quá quen thuộc mà sinh ra chán ghét, nhưng cậu và ca ca lại không thế. Mỗi ngày sống chung bên nhau, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, còn có ân ái. Nghĩ đến ân ái, khuôn mặt Ương Ương bất chợt nóng lên. Không chỉ ca ca mà chính cậu cũng rất thích làm tình a~~~~~~, được ca ca mạnh mẽ ôm ấp vào lòng, cảm thụ sự vuốt ve của ca ca, lại để cho ca ca luật động trong cơ thể mình, rồi cả cảm giác được khoái cảm mãnh liệt chứ không phải do ảo giác của cậu. Nhớ cái ôm của ca ca vô cùng, Ương Ương đột nhiên cảm thấy thân thể sao mà trống trải quá.
***
Vừa mới ăn xong thì ngoài cửa có một đám học sinh cấp 3 bước vào, nhìn huy hiệu là của trường M. Trường M?!!! Ương Ương không khỏi liên tưởng đến cái người tên Thi Lam, hướng mắt nhìn thoáng qua thì thấy hắn đứng giữa đám người kia thật, trông chẳng khác nào tâm điểm của vũ trụ. Đột nhiên hắn ta quay đầu, nhìn tới chỗ cậu nở một nụ cười. Bị phát hiện rồi, Ương Ương nghĩ thầm, trên mặt không phản ứng, coi như không thấy nụ cười đó. 
Sau khi cả đám ngồi xuống thì có mấy người đứng lên đi gọi đồ. Thi Lam vẫn bị vây quanh bởi đám đông nên không thấy được. Ương Ương uống xong ngụm Cola cuối cùng, đứng lên đi ra ngoài. Những người này và Thi Lam chẳng liên quan gì đến cậu cả, nên về nhà làm bài tập thôi.
Đột nhiên bị người khác vỗ vai, cậu ngoái đầu, thì ra là một người trong đám người kia. Người nọ cười cười với cậu “Lam ca mời cậu sang cùng ăn.”
“Tôi đã ăn xong rồi.”
“Không sao, đi qua ngồi tâm sự một chút cũng được.”
“Không cần.”
Người nọ lại túm lấy tay cậu, cứng rắn kéo cậu qua đó. Sao mấy người này đều y như nhau vậy chứ? Ương Ương không khỏi tức giận, làm gì cũng không thèm quan tâm xem người ta có đồng ý hay không, lại mạnh tay như vậy…nhưng trước mặt mọi người cậu ngại không dám kêu to lên.
“Lam ca, em đem người tới đây rồi ạ.” Người nọ đẩy cậu vào chỗ bên cạnh Thi Lam, cậu bị ngã ngồi vào đó.
Thi Lam mỉm cười với cậu, hỏi “Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Anh gọi tôi tới đây chỉ vì muốn hỏi điều này? ” Ương Ương cảm thấy người này thật kì cục.
“Lam ca, được anh quan tâm đến mà tiểu tử này lại không biết điều!” Có người kêu lên.
“Tôi phải về nhà rồi!” Ương Ương đứng lên, cậu thấy chán ghét mấy người đàn em này.
Thi Lam không ngăn cản cậu, chỉ lấy ra một cái chai nhỏ đặt vào trong tay cậu, nói “Đây là lão Hạ đưa cho tôi, nhớ uống.”
Cậu rất muốn ném cái chai về, nhưng lại do dự một chút rồi vẫn nhận.
“Lam ca, Hamburger đã đến.” Một nam sinh bên cạnh Thi Lam đột nhiên mở miệng nói, thanh âm trong trẻo, rất dễ nghe.
Ương Ương nhịn không được nhìn thoáng qua, chỉ thấy là một người tướng mạo tương đối thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người hết sức nhỏ nhắn.
Thấy đồ ăn đã đến, một đám người lập tức tranh nhau giành giật, ăn ngấu nghiến như ma đói. Nam sinh kia chọn lấy một cái Hamburger, lột hết giấy gói bên ngoài rồi đưa cho Thi Lam, sau đó lấy hai cốc Cola, một cốc đặt trước mặt Thi Lam, một cốc thì để chính mình uống.
Ương Ương lách qua đám người đi ra ngoài. Bên ngoài mới bật đèn đường rực rỡ, làm bừng sáng cả thành phố trẻ trung và lộng lẫy.
.
.
.
Vết thâm xanh trước ngực cùng bắp chân theo thời gian cũng dần dần phai nhạt, đã không còn thấy rõ nữa rồi, Ương Ương đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn ngắm toàn bộ thân thể của mình. Ương Ương nhớ tới nam sinh bên cạnh Thi Lam, hắn ta từng nhìn cậu một cái, con ngươi trong trẻo có một chút bài xích với cậu.
Hôm nay đã là ngày 15, ca ca sắp về rồi. Ương Ương lau khô thân thể, mặc áo sơ mi cùng quần đùi, chuẩn bị ra cửa đi mua bia. Ca ca đi chuyến bay muộn, chắc khoảng mười giờ về đến nhà, giờ mới chín giờ, trong tủ lạnh bia đã hết rồi, hôm nay buổi tối có chút khô nóng, uống bia ướp lạnh là tốt nhất.
Ngoài trời, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, phả hơi mát dễ chịu lên da thịt. Cậu vào cửa hàng tiện dụng gần đó, mua nửa bịch bia rồi đi về nhà. Lúc đi đến dưới lầu, ngước nhìn thấy trên nhà có đèn sáng, xem ra ca ca đã về rồi, cậu nhìn đồng hồ, mới 9:30 thôi a~~~.
“Hạo Ương————.”
Đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa chống trộm thì có người gọi cậu. Quay đầu lại, cậu thấy dưới tán cây đằng xa cách đây vài mét có một người đứng đó, mà người ấy lại chính là Thi Lam.
Thi Lam bước tới, vẫn như trước mỉm cười với cậu “Vừa rồi tôi đến bấm chuông nhưng cậu không có nhà nên tôi đợi dưới này.”
“Có chuyện gì sao?” Ương Ương nghi hoặc nhìn hắn. Đã trễ thế này đến tìm cậu làm gì.
“Tôi trùng hợp đi ngang qua đây, định tới thăm cậu xem vết thương đã khá hơn chưa.” Ánh mắt của Thi Lam nhìn về phía chỗ ngực cậu bị thương.
“Đỡ hơn rồi.” Ương Ương nhẹ nhàng thở ra “…thuốc anh đưa rất có tác dụng, máu ứ đọng cũng đã tan hết.”
“Vậy là tốt rồi.” Thi Lam xem ra cũng có vẻ yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi phải lên nhà rồi.” Ương Ương nhìn trên lầu “…anh có muốn lên ngồi một chút không? Tôi vừa mua bia.”
Ương Ương không biết tại sao phải mời hắn, đại khái chắc bởi vì hắn một mực quan tâm tới thương thế của cậu, vốn cậu cho rằng những….tên côn đồ đều không có tình người, có lẽ hắn ta cũng không tệ lắm, có thể làm bạn được.
“Không được rồi.” Thi Lam lắc đầu “…ca ca cậu đang ở trên nhà đợi cậu đó, lúc tôi nhấn chuông cửa, anh ấy tưởng là cậu. Nhũ danh cậu là Ương Ương à?”
Thấy Thi Lam biểu lộ vẻ hứng thú, Ương Ương đỏ mặt.
“Tôi có thể gọi cậu là Ương Ương được không?” Thi Lam hỏi.
Theo phản xạ cậu lập tức lắc đầu.
“Tiếc là không được gọi cái tên đáng yêu như vậy.” Thi Lam tiếc nuối nói.
Đó là cái tên chỉ có ca ca mới có thể gọi thôi. Ương Ương trong lòng nghĩ.
“Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.” Thi Lam vẫy vẫy tay với cậu.
“Hẹn gặp lại.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thi Lam, Ương Ương đột nhiên kêu lên “Thi Lam, cám ơn anh hôm nay đã sang thăm tôi.”
Thi Lam có chút hoang mang nhưng vẫn rất hứng khởi ngoái đầu lại nhìn cậu, “Lần sau tôi sẽ lại tới chơi.”
Lên lầu, vừa mở cửa ra, cậu đã bị kéo vào trong, được ôm chặt trong ***g ngực quen thuộc.
“Bia…” Cậu cố gắng ngẩng đầu, nhắc nhở trong tay vẫn còn cầm túi bia.
Triệt túm lấy cái túi bia trong tay cậu, ném sang một bên, ôm lấy cậu đi vào trong nhà.
“Bia phải để ngay vào trong tủ lạnh.” Ương Ương thương xót nhìn túi bia vất chỏng chơ trên sàn nhà, nhắc nhở.
“Làm đã rồi cất.” Triệt không chút do dự đáp, chân vẫn bước không ngừng.
Ương Ương lại đỏ mặt, không nói gì nữa. 
Nghĩ rằng ca ca sẽ mang cậu vào phòng ngủ, nhưng không ngờ cậu lại bị đặt trên ghế sa lon trong phòng khách.
Quần áo rất nhanh bị lột sạch, Triệt vuốt ***g ngực cậu từng bị tím bầm, hỏi “Còn đau không?”
“Không đau, đã đỡ hơn rồi.” Ương Ương nhìn người đàn ông cậu yêu trước mặt.
Triệt hôn cậu, Ương Ương hai tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.
“Có nhớ anh không.” Triệt một bên hôn lên da thịt cậu, một bên làm càn vuốt ve thân thể cậu.
“Có…” Cậu thở hổn hển.
“Có tự làm một mình không?” Triệt một tay nắm chặt tinh khí phấn hồng giữa hai chân cậu, vừa nói.
“Không có a~~~~~” Ương Ương cắn môi.
“Lúc anh ở bên ngoài nghĩ đến Ương Ương đã không nhịn được tự mình làm mất rồi.” Triệt cắn vành tai của cậu, trầm thấp nói.
Thân thể trắng nõn của Ương Ương thẹn thùng, lập tức nổi lên màu ửng hồng nhàn nhạt.
Triệt khuấy động nhẹ nhàng tinh khí phấn hồng của cậu, rồi cúi đầu xuống ngậm lấy, từ từ liếm láp.
“A~~~~~~” Ương Ương nhịn không được bắt đầu rên rỉ.
Triệt ngăn eo cậu vặn vẹo, thè lưỡi liếm láp trong chốc lát, liền đút một cái gối mềm dưới lưng cậu, sau đó tách hai chân cậu ra, bành sang hai bên, cúc huyệt màu phấn hồng mê người liền hiển lộ.
Triệt trìu mến thè lưỡi liếm cửa huyệt vẫn đang đóng, đầu lưỡi áp vào bên trong, khiến cho thân thể mảnh khảnh của Ương Ương khe khẽ run rẩy.
“Đáng ghét…” Ương Ương vô thức thì thào ra những lời này.
Triệt dùng đầu lưỡi bướng bỉnh tiếp tục tấn công, cho đến khi cúc huyệt đóng chặt dần dần mềm mại mở rộng ra.
“A~~~~~~” Thời điểm Triệt đem đầu lưỡi hoàn toàn tiến nhập vào trong, thân thể Ương Ương lại run lên.
“Quay người lại.” Triệt dừng động tác, ôn nhu nói.
Ương Ương nghe lời xoay người, quỳ ghé trên ghế sa lon, giữa hai mông trắng nõn do bị liếm nên dịch thủy sau huyệt xinh đẹp tràn hết ra. Triệt kéo khóa xuống, quần cũng không cởi liền trực tiếp đâm vào.
“Đáng ghét a~~~~ Ngứa…….” Bị quần âu của ca ca ma sát vào mông, Ương Ương phàn nàn không hài lòng.
Triệt một bên tiếp tục thúc mạnh, một bên kéo quần xuống, từ phía sau ôm lấy lưng cậu, không ngừng hôn.
“A… A…” Tốc độ của Triệt ngày càng tăng lớn, Ương Ương vô thức bắt đầu rên rỉ.
“Thích không?” Triệt hỏi cậu.
“Ưm~~~~~~ thích…”
Triệt như ngầm nhận được sự ủng hộ, lấy tay giữ chặt eo cậu, dùng sức thúc mạnh càng ngày càng nhanh hơn, nhìn hình dáng cúc huyệt mở rộng rồi lại co rúm côn thịt đang ra vào của hắn, Triệt cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Dù đã làm bao nhiêu lần, đều vẫn chặt như vậy. Triệt trong lòng thầm nghĩ, bất kể làm thế nào thì cúc huyệt phía sau của Ương Ương đáng yêu luôn chăm chú ngậm chặt phân thân của hắn.
Thân thể này, cả đời đều là của hắn. Triệt chìm đắng trong khoái cảm, mơ mơ hồ hồ nghĩ như vậy, đúng vậy, cả đời đều là của hắn.
Một lúc lâu sau, sau huyệt của Ương Ương co rút nhanh chóng, Triệt xuất ra trong cơ thể cậu, thân thể Ương Ương cũng run lên, xuất ra trong tay hắn.
Thở sung sướng, Triệt kéo Ương Ương dậy, ngồi trong ngực hắn, tinh tế vuốt ve thân thể cùng mái tóc mồ hôi ẩm ướt của cậu. Ương Ương cũng ôm lấy hắn, đôi môi mềm mại chủ động dâng lên.
Một lát sau, Ương Ương cảm giác được phía dưới của Triệt lại bắt đầu cứng lên.
Ương Ương cúi đầu trông thấy côn thịt của ca ca một lần nữa ngóc đầu, nhịn không được thò tay nắm lấy kích thước cùng hình dáng quen thuộc.
Nhìn ngắm động tác khả ái của cậu, Triệt cũng nhịn không được nữa, nói “Ương Ương, anh muốn xuất trong miệng em.”
Ương Ương nghe xong lập tức nhu thuận xuống khỏi ghế sô pha, quỳ trên sàn nhà, vùi đầu vào giữa hai chân hắn, khoang miệng nóng ướt mềm mại lập tức bao trùm lấy toàn bộ dục vọng của hắn.
Đây là côn thịt của ca ca, người cậu thích nhất, trong đầu Ương Ương tràn ngập ý nghĩ yêu thương, liếm mút vuốt ve nó như bảo bối, tựa như đang ăn kem ly vậy, tinh tế nhấm nháp hương vị của nó, dùng đầu lưỡi đảo qua thân nó rồi đến tận gốc, ngậm lấy toàn bộ đầu đỉnh, dùng đầu lưỡi đùa nghịch đôi mắt nhỏ ở chính giữa, nghe được tiếng thở nặng nề của ca ca, cậu biết rõ ca ca rất hài lòng, thích thú.
Sau đó cậu lại thè lưỡi, liếm ướt hai quả cầu của ca ca, tiểu cầu đã hoàn toàn trơn mượt.
Triệt cũng nhịn không được nữa, ôm lấy đầu của cậu, ưỡn thắt lưng lên, bắt đầu ra vào trong miệng cậu.
Ương Ương nhắm mắt lại, buông lỏng thân thể cùng yết hầu, tùy ý để côn thịt của ca ca luật động trong miệng mình. Không lâu sau, ca ca tăng tốc ra vào vài lần, một dòng nhiệt lưu phun vào sâu trong yết hầu của cậu, hương vị quen thuộc lập tức tràn đầy toàn bộ khoang miệng.
Ương Ương bị sặc, che miệng ho khan vài tiếng, sau đó đem hết chất lỏng trong miệng nuốt xuống.
“Em sao thế? Có khó chịu hay không? ” Triệt lo lắng hỏi thăm cậu.
“Không việc gì đâu ạ.” Cậu tự tay lau đi chất lỏng còn lưu lại bên miệng, mỉm cười nhàn nhạt với ca ca.
Triệt nhìn ngắm khuôn mặt khả ái xinh đẹp kia, nhịn không được cúi đầu hôn môi, hôn thật sâu lên môi của cậu, nơi vẫn còn lưu lại chính hương vị của hắn.
Vì người mình yêu, dù có làm gì cũng không thành vấn đề. Ương Ương trong lòng nghĩ, chỉ cần là lời ca ca nói…, bất luận thế nào, cậu đều tình nguyện làm vì hắn.
_______
Lenivy: TTvTT ta toát mồ hôi a~~~~~
_______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.