Chương trước
Chương sau
Edit: Xuki

Tiểu Mạch trở vào khoa xin nghỉ, vội vàng đi chợ. Tuy là mấy năm nay đặc biệt học tài nấu nướng, bình thường ở một mình lại ít nổi lửa nấu cơm. Mua vài loại rau, mua thêm ít gạo, cháo rất tốt cho tiêu hóa, hiện tại ăn rất thích hợp. Nấu cháo kê hơi có chút cầu kỳ, làm thêm chút thức ăn sáng, bỏ vào hộp giữ ấm, nhân tiện thay quần áo, vội vã chạy đến bệnh viện.

Cúi đầu đi đến chỗ Lập Ngôn trước cửa phòng bệnh, trước mặt lại đụng phải Lý Lộ Lộ:

“A, A, Lâm Tiểu Mạch, cậu xảy ra chuyện gì vậy, hôm qua chạy ra ngoài giống như tên điên”.

“Tiểu thư, xin cậu nhỏ giọng một chút, đây là phòng bệnh đó”.

Tiểu Mạch bất đắc dĩ nóng nảy, Lộ Lộ này lớn giọng là trời sinh nha!

Lộ Lộ lập tức dùng ngón tay trỏ để ở trên môi một cái:

“Suỵt, được, nhỏ giọng một chút, mình nhỏ giọng một chút. Hôm qua cậu làm sao vậy, đi đâu thế?”

“Phòng giám hộ”.

“Phòng giám hộ? Thăm bệnh nhân bị cưa chân hôm qua à? Nói mau, cậu có phải vừa ý dáng vẻ đẹp trai của anh ta không?”

Âm thanh lại cao lên rồi, không có biện pháp gì, tất cả đều là thói quen nha!

“Suỵt, cậu nói bậy bạ gì đó”.

Tiểu Mạch thật sự muốn ném cho cô ấy một đôi long não.

“Mình nhìn anh ấy, là bởi vì, anh ấy là người đó, là người mình từng nói với cậu, cái người ở đại học đó”.

“Người đó? Người nào?”

Đầu chợt lóe sáng:

“Không phải là người mà cậu dốc lòng theo đuổi cuối cùng người đó bỏ rơi cậu, chính là người mà cậu tới thành phố S đi tìm khắp nơi 2 năm qua ư?”

“Cậu nói chuyện còn có thể khó nghe đến thế sao? Đúng vậy, không sai, chính là anh ấy”.

“Ôi trời, vậy cậu định làm thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?

“Cậu dự định cùng hắn thế nào? Tiểu Mạch, cậu bây giờ tìm được anh ta, nhưng mà anh ta…, tình huống hiện tại của anh ta…”

Lý Lộ Lộ hiếm khi bắt đầu nghiêm túc.

“Không có nhưng nhị gì hết”.

Tiểu Mạch cắt đứt lời cô, giọng nói kiên quyết.

“Anh ấy vẫn là anh ấy, mình tìm anh ấy mấy năm nay, bây giờ tìm được rồi, mình muốn cùng với anh ấy, cứ như vậy. Được rồi, anh ấy còn chưa ăn cơm, mình vào đây”.

“Tiểu Mạch”.

Lý Lộ Lộ kéo cô

“Cậu có thể nghĩ kỹ, cả đời này anh ta sẽ như vậy, cậu rốt cục là yêu hắn hay thương hại hắn?”

“Thương hại? Lộ Lộ, cậu nói cái gì đó? Chúng ta là bác sĩ, chúng ta mỗi ngày nhìn thấy thiếu gì người đáng thương? Nếu như vì thương hại mà ở cùng người đó, thì mình làm sao mà phân thân cho đủ”.

Tiểu Mạch cười cười, nhẹ giọng mà kiên định nói:

“Lộ Lộ, mình yêu anh ấy, với mình mà nói, có thể cùng với anh ấy, chính là tất cả hạnh phúc, cậu chúc phúc cho mình đi, được không?”

Cách cửa phòng bệnh, Lập Hành cùng Lập Ngôn nghe loáng thoáng được họ nói chuyện, dù không nghe được toàn bộ nhưng mấy lời sau cùng Tiểu Mạch nói làm bọn họ rung động thật sâu.

Lập Ngôn nhìn thoáng qua anh trai đã tỉnh ngủ, vừa nghe đến tiếng của Tiểu Mạch liền nhắm mắt lại giả vờ tiếp tục ngủ, trong lòng thở dài không ra tiếng, anh trai, anh thật sự muốn đẩy chị ấy ra sao, cô gái như vậy, anh xác định mình có thể đẩy ra sao?

“A, Lập Hành ngủ à?”

Đẩy cửa vào, nhìn qua người trên giường, Tiểu Mạch quay đầu hỏi người ngồi bên ghế salon kia.

“Dạ”.

Lập Ngôn dạ một tiếng, đổi chủ đề:

“Chị làm món gì thế?”

“À, làm chút đồ ăn sáng, nấu ít cháo, anh ấy hiện tại chỉ có thể ăn cháo. Đồ ăn sáng này là chuẩn bị cho em, sắp trưa rồi, sáng sớm em cũng chưa ăn được bao nhiêu, ăn thêm chút nữa đi”.

Đem đồ ăn như nhau ra, múc cho Lập Ngôn một chén cháo trước, rồi lấy thêm đồ ăn sáng, đặt lên bàn nhỏ trước mặt cậu.

“Em ăn trước đi, chờ một chút anh ấy tỉnh lại chị cho anh ấy ăn thêm cháo, hộp này có thể giữ ấm. Thức ăn đều là ít dầu mỡ, ít muối, thân thể của em cũng không thích hợp ăn nhiều dầu muối, làm tim thêm gánh nặng”.

Sợ rằng, năm đó Lập Hành đẩy mình đi, có chút quan hệ với bệnh tình của Lập Ngôn nha. Kẻ ngốc này, cái gì cũng tự mình gánh vác.

“Được rồi, Lập Ngôn, mấy năm nay sức khỏe em thế nào? Bệnh viện chị trị loại bệnh này rất tốt”.

“Mấy năm nay tạm được, em nhất quyết ở lại đây phụ giúp giáo sư Trần, cũng không tệ lắm nha. À, chị Tiểu Mạch, món ăn chị làm không tệ nha”.

Trong trí nhớ, cô gái này mười ngón tay không dính mưa xuân, xem ra con người sẽ thay đổi. Cô ấy đã trưởng thành, cũng biết chăm sóc người khác.

“Không ngờ a! Khi nào rảnh chị sẽ làm cho em, chị hiểu nhất là chăm sóc dạ dày bằng thức ăn”.

Kéo qua một cái ghế, ngồi bên giường Lập Hành, Tiểu Mạch theo thói quen kéo tay anh, lại phát hiện dưới chăn tay anh nắm thật chặt ra giường. Toàn thân cũng đang run rẩy, cắn chặt hàm răng.

“Chân lại đau sao Lập Hành?”

“Vẫn, được”.

Làm như dùng hết sức lức nói ra hai chữ này.

Một tay phủ lên tay anh, một tay vội vàng nhấn chuông cấp cứu trên đầu giường.

“Cố chịu một chút nha, Lập Hành. Y tá sẽ đến tiêm thuốc giảm đau ngay”.

Nhìn thấy người kia đang đau nhức, mặt đầy mồ hôi, lại liều chết cắn răng không rên một tiếng, Tiểu Mạch lòng đầy đau xót.

“Có việc gì?”

Giang Hoán đi nhanh theo y tá vào phòng bệnh.

“Sáng sớm dùng thuốc giảm đau nhanh như vậy liền hết hiệu lực, lại đau”.

Giọng nói Tiểu Mạch có vẻ đau xót rõ ràng như vậy, Giang Hoán muốn không chú ý cũng không được.

“Thời gian ngắn như vậy không thể lại sử dụng thuốc giảm đau liều lượng cao, như vậy đối với vết thương sẽ khó hồi phục, cũng sẽ dễ dàng ỷ lại vào thuốc. Tiểu Mạch, em cũng là bác sĩ, em nên hiểu rõ”.

“Nhưng mà… Anh ấy rất đau”.

Âm thanh Tiểu Mạch đã bắt đầu nghẹn ngào.

Giang Hoán bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Tiểu Mạch, sáng sớm anh đã kiểm tra vết thương của anh ta rồi, miệng vết thương khép lại bình thường. Anh ta hiện giờ đau nghiêm trọng như vậy, hẳn là do đau chân vừa phẫu thuật. Đối với loại đau này, thuốc giảm đau không cũng không có tác dụng nhiều. Có thể chườm nóng nha, hằng ngày phân tán sự chú ý của anh ta, tần suất đau đớn sẽ ít đi, loại đau chân này phần lớn do yếu tố tâm lý”.

Vỗ vai Tiểu Mạch, Giang Hoán cùng y tá ra ngoài, khóe miệng mơ hồ cười khổ. Tiểu Mạch, biết em hai năm nay, tới nay vẫn cảm thấy em có người trong lòng, hóa ra là anh ta.

Cơn đau đến vô cùng mãnh liệt, cho dù kiên cường như Lập Hành, cũng dần dần rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ. Vốn dùng ý chí khắc chế cơn đau lại liền không tự chủ lộ ra bên khóe môi. Tiểu Mạch vui mừng vì hôm nay về nhà đã thuận tiện mang đến túi chườm nóng, liền dùng khăn mắt gói kỹ một cách tinh tế, nhẹ nhàng nâng phần chân trái còn lại đặt ở dưới. Nghiêng đầu qua chỗ khác lại thấy Lập Ngôn viền mắt đỏ bừng, a, đây cũng là bệnh nhân nha, sợ trái tim yếu ớt của cậu ấy không chịu nổi việc này, nhìn tiếp nữa, có thể vừa nằm xuống liền ngã bệnh.

“Lập Ngôn, em về nhà nghỉ ngơi liền đi, cơ thể của em, em hiểu rõ nhất, nghe lời, được không?”

Im lặng cười khổ một tiếng, Lập Ngôn khẽ gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Ít nhất, bây giờ anh không muốn gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạch.

Người trên giường theo cơn đau tăng lên bắt đầu bất an vặn vẹo, thân thể cuộn lại co ro, có khi phát ra tiếng rên nhỏ, Tiểu Mạch đau lòng như cắt, nỗ lực kiềm lấy tay đè xuống phần còn lại chân trái, sợ rằng anh ấy vô thức đụng đến vết thương.

“Tiểu Mạch, đau… Tiểu Mạch,… anh đau”.

Lập Hành vừa giãy dụa đầu, vừa đứt quảng kêu tên cô, kêu đau. Tiểu Mạch nắm lấy đầu anh, đưa tới ngực mình, một mặt nhẹ nhẹ vuốt lưng anh ấy, một mặt nhẹ giọng an ủi:

“Lập Hành, không sợ, không sợ, em ở đây”.

Cảm giác được mặt anh chôn trước ngực cô thở mạnh, trước mắt Tiểu Mạch ngày càng mờ nhạt, nước mặt từng giọt lăn xuống, không nỡ thật ra là do lòng đau nhói, thì ra có thể đau đến như vậy, lúc này cho dù có người đâm cô một nhát cũng sẽ không đau như bây giờ.

Chỉ tại thời điểm ý thức mơ hồ, người đàn ông này mới giải tỏa ra nỗi đau đớn của anh ấy, vạch trần sự bất lực, cũng chỉ có lúc này, anh ấy mới có thể kêu tên cô, dựa vào tên cô để tìm kiếm sự an ủi. Lập Hành, anh thật là ngốc, một chút đau đớn cũng không muốn người khác chia sẻ. Nước mắt mờ nhạt, Tiểu Mạch cười khổ, Lập Hành, anh xem, em so với anh còn ngốc hơn, bởi vì em lại thích kẻ ngốc như anh nhiều năm như vậy.

Lúc Lập Hành bình tĩnh trở lại, quần áo đều bị ướt nhẹp mồ hôi, tóc cũng mềm nhũn dính vào trán, dáng vẻ có chút thương cảm cùng bất lực. Tiểu Mạch lấy một chậu nước nóng, trước tiên lau khuôn mặt và tóc, sau đó thay chậu nước khác lau cơ thể rồi thay quần áo cho anh ấy. Tình trạng kiệt sức, suy yếu, không còn sức lực không nói nổi, người đàn ông kia chỉ có thể dùng ánh mắt ngăn cản cô, mà hiển nhiên, không có tác dụng. Biết rõ thời điểm cởi nút áo, thấy anh ấy xoay mặt đi, tai ửng đỏ, Tiểu Mạch cười nhỏ. Người này thật ngượng ngùng nha, khiến cho cô giống như đang đùa giỡn con trai nhà lành vậy.

Tiểu Mạch trước hết cởi nút áo, lau trước ngực, lại nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy dựa vào ngực mình, cô vòng tay quanh anh, một tay ôm lấy anh, một tay lau sau lưng ẩm ướt của anh ấy. Trong lòng suy sụp, người này sao lại gầy như vậy? Lau sạch sẽ trên người, thay áo bệnh nhân. Sau đó Tiểu Mạch tự tay cởi quần anh, người kia dùng hết sức lực giật giật ngón tay kéo tay nàng, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Không muốn”.

“Làm sao, sợ em phi lễ anh à?”

Tiểu Mạch biết anh ấy xấu hổ, cố ý dùng giọng điệu đùa giỡn. Anh ấy luôn có lòng tự trọng mạnh như vậy, nằm trên giường không nhúc nhích để người khác chăm sóc, trong lòng hắn có bao nhiêu là khó chịu.

“Anh đừng quên, em là bác sĩ, em biết cơ thể đàn ông thế nào, huống chi, năm đó… Anh bây giờ lại xấu hổ gì nữa?”

Anh ấy đỏ mặt, thả lỏng ngón tay, lại bất ngờ nắm chặt. Xoay mặt đi, nói yếu ớt một chữ:

“Chân”.

Thì ra là sợ cô nhìn thấy phần chân trái còn lại.

“Lập Hành, lúc phẫu thuật”.

Tiểu Mạch dừng một chút, hít một hơi.

“Em có mặt vào lúc phẫu thuật, là em gây tê cho anh, toàn bộ quá trình phẫu thuật em đều đứng nhìn bên cạnh”.

Lập Hành nhanh chóng quay lại nhìn cô, con người đen nhánh trừng lớn, trong mắt hiện lên vẻ khó tin và hoảng sợ, vành mắt từ từ đỏ bừng. Gần như là lập tức, anh ấy nhắm chặt hai mắt, hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Không có sức buông lỏng tay cô, tùy ý để Tiểu Mạch cởi quần xuống, quần lót, dùng nước ấm lau cơ thể anh. Thân thể đau đớn đã dịu bớt, mà lòng lại đau đớn hơn, cô, Tiểu Mạch lúc đó có bao nhiêu hoảng sợ cùng bất lực, mà thấy Tiểu Mạch lại buộc mình trợn tròn mắt xem xong toàn bộ phẫu thuật. Tiểu Mạch vốn sống rất tốt, tại sao anh lại phải xuất hiện kéo cô vào tai họa này? Nghĩ đến những thứ này, anh cảm thấy có người đem tim hắn nghiền nát lại còn xát thêm muối.

Cảm giác được tâm trạng của anh, Tiểu Mạch vừa lau cơ thể anh ấy, vừa nói giọng như tự hào:

“Thật ra nói tới em cảm thấy tự khâm phục mình, em thì ra cũng không biết em lại có thể kiên cường như thế”.

Nhẹ nhàng cười cười.

“Hơn nữa anh xem, có phải em đến thời khắc mấu chốt vẫn rất tỉnh táo sao? Đây chính tố chất phải có của người làm việc lớn nha”.

Mấy câu nói, lập tức xua đi không khí đau buồn vốn có, Lập Hành cười cười, Tiểu Mạch, như em vậy rất tốt, dịu dàng như vậy xua đi tâm trạng đau đớn của mình, anh thật không xứng với lòng tốt của em.

Nghỉ ngơi một hồi, Tiểu Mạch đút cho Lập Hành chút cháo. Đã từng là cô gái không biết gì nay lại biết nấu cháo vừa ăn, hạt gạo thơm mềm, vị ngọt vừa miệng, ấm áp từ dạ dày đến tận đáy lòng.

Ăn cháo uể oải, không chịu được Lập Hành liền đi ngủ, sắc mặt bình tĩnh, mang theo chút trẻ con. Tiểu Mạch nằm bên giường lẳng lặng nhìn gò má của anh, lông mi của anh, là dung mạo đẹp nhất trong lòng cô, Tiểu Mạch rất hy vọng thời gian dừng lại ở thời khắc này. Buổi chiều lúc Lập Ngôn tới, thấy anh trai đang bình tĩnh ngủ, mà cô gái nằm bên giường cũng đang ngủ. Hai người khuôn mặt dán vào nhau, tay nắm tay, thân mật ấm áp, toàn bộ hình ảnh tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn khóc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thời điểm ý chí không khống chế được, bản năng sẽ ỷ lại vào người kia, Lập Hành cũng giống như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.