Chương trước
Chương sau
Edit: Xuki

“Chị Tiểu Mạch, ăn chút gì nha”.

Lập Ngôn bưng hai chén cháo thịt nạc đi tới, đưa cho Tiểu Mạch một chén.

“Em mua ở đối diện bệnh viện, chị tùy tiện ăn chút đi”.

Cầm lấy chén cháo, yên lặng ăn hai muỗng, bây giờ thật không có khẩu vị gì. Nhưng lại nghĩ tới hôm nay, ngày sau, bản thân phải bắt đầu kiên cường, mới có thể sát cánh cùng Lập Hành, cùng anh vượt qua khó khăn này, Tiểu Mạch lại ép mình ăn thêm vài miếng.

“Chờ chút nữa là bác sĩ sẽ đến phòng kiểm tra, xem xét nếu không có gì thì có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Chị tới xem anh ấy một chút, sau này chuyển tới phòng bệnh bình thường anh ấy có thể ăn gì”.

Tiểu Mạch đứng lên, đi đến phòng giám hộ.

“Chị Tiểu Mạch”.

Lập Ngôn ở phía sau có chút do dự nói.

“Ừ”.

Tiểu Mạch dừng lại, không quay đầu.

“Chị… chị vẫn còn yêu anh trai em sao? Hay là thương hại anh ấy?”

Trầm mặc mấy giây.

“Lập Ngôn, em tin tưởng tình cảm trước đây của chị đối với anh ấy sao?”

“Em tin”.

“Nếu như không phải chia tay mấy năm nay, chị cũng không biết mình yêu anh ấy như vậy? Kỳ lạ là, làm sao mà không phải anh ấy là không được?”

Tiểu Mạch cười khẽ.

“Thế nhưng không có thuốc chữa rồi, chị đã trúng phải loại độc gọi là Phương Lập Hành, đời này có lẽ không sao chữa khỏi”.

Thở dài một tiếng, giống như tự giễu cợt chính mình.

“Chị Tiểu Mạch… năm đó… anh trai em, anh ấy có nỗi khổ tâm, chị tha thứ cho anh ấy chứ?”

“Lập Ngôn, thật ra chị biết rõ, chỉ là anh ấy lại nghĩ rằng chị không biết. Anh ấy thật là ngốc nghếch đáng thương, lại nói chị nên hận anh ấy nhỉ, nhưng mà chị không hận nổi, chị chỉ là đau lòng”.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ này, Lập Ngôn cũng không biết nên nói gì. Anh trai, tuy là mấy năm nay luôn chịu khổ, nay lại gặp tai nạn này, có thể ông trời đã đền bù lại cho anh một người phụ nữ tốt như vậy, thật ra, em có chút hâm mộ anh đó!

Vừa vào phòng giám hộ, Tiểu Mạch lấy làm kinh ngạc. Mấy năm nay cô gặp không ít bệnh nhân bị cưa chân, bệnh nhân sau khi tỉnh lại thấy mình tàn tật đa số đều không chịu nổi, một số thì khóc lớn náo loạn, một số thì tuyệt vọng đau xót, lòng như tro tàn thậm chí còn không muốn sống. Ai ngờ cô đi ra vừa mới nửa giờ, Lập Hành xem ra đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Không phải loại “bi thương vô vọng” mà thực tế ánh mắt của anh hoàn toàn không nhìn ra chút tuyệt vọng đau đớn nào cả.

“Lập Hành, anh… chân anh còn đau không?”

“Không đau nữa, thuốc của em rất có hiệu quả, cảm ơn em”.

Giọng nói bình tĩnh mà khách sáo.

Lo lắng anh ấy giả vờ kiên cường, Tiểu Mạch ngồi bên giường kéo lấy tay anh.

“Lập Hành, khó chịu thì cứ khóc lên, trước mặt em, anh không cần gắng gượng”.

“Tiểu Mạch, anh, đã nghĩ thông suốt. Ban đầu đúng là có chút khó chấp nhận, thế nhưng mọi việc đã như vậy, khóc lóc cũng không giải quyết được gì. Em xem, anh còn lại một chân, còn có hai tay, cũng không gọi là quá thảm”.

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ lẫn đau thương.

Vành mắt Tiểu Mạch ửng đỏ, cúi đầu, anh không phải là không đau xót, anh chỉ là liều mạng cắn răng tự ép mình chấp nhận số phận áp đặt cho mình. Thật không ngờ, bộ dạng này của anh càng làm Tiểu Mạch đau lòng hơn.

Lập Hành giống như vô tình rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, tuy là lưu luyến hơi ấm của cô, nhưng mà, có lẽ đây chính là số mệnh của bọn họ, năm đó anh không thể không đẩy cô ra khỏi mình, bây giờ anh thành ra cái dạng này, càng không có tư cách giữ cô bên cạnh nữa.

Không phải không cảm nhận được anh đang cố ý xa cách, Tiểu Mạch âm thầm tự giễu trong lòng, xem ra, năm đó theo đuổi anh ấy gần một năm chưa từng thành công, tình hình giờ đây chắc phải theo đuổi lại từ đầu rồi. Tiểu Mạch, cô xem cô lại gặp phải người vừa cố chấp vừa ngốc rồi.

“Anh khát nước không, em rót cho anh cốc nước”.

Ra ngoài lấy nước từ máy nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ, đưa lên môi thử một chút. Nhớ đến năm đó dạ dày anh không tốt, uống nước lạnh sẽ khó chịu.

Đỡ anh ấy dựa vào bên người cô, cô đem ly nước đưa lên môi anh.

“Trước tiên em cho anh uống chút nước, sau này anh có sức rồi muốn em đút em cũng không đút đâu”.

Nhìn ra sự cự tuyệt của anh, Tiểu Mạch cố ý dùng giọng điệu trêu chọc anh ấy.

Nước ấm vừa đủ, y hệt năm đó cô luôn đưa cho anh nước ấm, dạ dày ấm áp lan tỏa đến tim cũng ấm nóng theo. Nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rõ, không thể không cảm động. Nếu như không có tai nạn lần này, họ gặp lại trên đường, kết quả sẽ không giống bây giờ. Không dám mơ tưởng, mơ tưởng một chút lòng sẽ đau như cắt, sợ mình không thể thừa nhận nỗi xót xa này.

“Tiểu Mạch, sao em lại ở nơi này?”

Uống nước xong nằm xuống, thở một hơi, Lập Hành nhàn nhạt hỏi. Nhớ rõ năm đó cô có vô ý đề cập đến, chuẩn bị ở lại Đại học y khoa thành phố D trợ giảng.

“Anh thật sự muốn biết?”

Tiểu Mạch nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ấy, ánh mắt kia không còn trong suốt như chàng trai năm đó rồi, đây đã là ánh mắt của một người đàn ông, cô thấy như thêm vẻ thâm thúy phức tạp, lại giống như thêm phần thu hút, giống như hút hồn người đối diện.

Không thấy anh có phản ứng, Tiểu Mạch khẽ cười nhẹ:

“Đúng dịp, thời điểm tốt nghiệp, nghe Nhiễm Nhiễm nói, Trương Hâm nhà cô ấy tới thành phố S công tác, vô tình gặp được gặp được người nào đó, uống vài chén. Lại vừa hay, biết được bệnh viện này đang tuyển dụng sinh viên từ trường em, nên em đã ứng tuyển, cũng đem Lộ Lộ đi theo”.

Trong lòng Lập Hành vô cùng chấn động. Trương Hâm là bạn cùng trường đại học của anh, lúc đến Thượng Hải công tác mới vô tình gặp được, anh ta đang bận rộn tìm văn phòng mở công ty nhỏ hai người ở ăn quán cơm ở bên đường với một chút rau dưa, trò chuyện vài câu. Nghe nói cô liên tục tìm anh, mà vấn đề của anh còn không giải quyết được, không thể đem hạnh phúc cho cô, làm sao có thể để liên lụy cô? Biết Trương Hâm có quan hệ với bạn tốt của Tiểu Mạch, Nhiễm Nhiễm, anh cũng không để lại số điện thoại cho Trương Hâm, anh cho là dù cô nghe được việc này, không liên lạc được anh, sẽ mau chóng quên anh thôi! Không nghĩ tới…

Anh thở dài:

“Cô gái ngốc, tại sao lại ngốc nghếch như vậy?”

“Chính là ngốc vậy đó!”

Cô cười khẽ, như tự giễu mình, tựa như rất vui vẻ.

“Lập Hành, anh thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?”

“Khá tốt, làm hai năm ở một công ty phần mềm, năm kia vừa nghỉ việc cùng một đồng nghiệp khởi nghiệp từ đầu, cũng làm phần mềm”.

Lập Hành nói giọng bình thản, giống như những năm tháng cực khổ kia không đáng để nhắc tới.

“Năm đó, em đi tìm anh. Em nghĩ anh sẽ làm ở công ty phần mềm nào đó, nên em đã tra rất nhiều số điện thoại của các công ty đó, điện đến hỏi có hay không người như vậy, họ đều nói là không có. Em không tìm được anh”.

Tiểu Mạch dần dần hạ giọng, mang theo chút yếu đuối.

Lập Hành đau xót trong lòng:

“Tiểu Mạch, xin lỗi”.

“Anh không hề có lỗi với em, người cần được xin lỗi, là chính anh”.

Liếc mắt nhìn Lập Hành, Tiểu Mạch yếu ớt nói, đôi mắt tràn đầy chua xót.

Lập Hành thấy trong lòng ấm áp, còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn thoáng xuống chân mình, cuối cùng cũng không nói gì. Đúng vậy, xem như hiện tại anh nói cho cô biết nguyên nhân trước đây anh ra đi, xem như cô đã biết tháng trước cuối cùng anh đã trả hết nợ nần, về sau liền nghe ngóng tin tức của cô, xem như cô đã biết tình cảm của anh đối với cô, thì tất cả cũng đã quá muộn rồi. Cuộc sống, lại trêu đùa anh một cách ác độc. Ngoại trừ chấp nhận, anh còn có thể nói gì nữa?

Hai người đang trầm mặc, có người đẩy cửa phòng vào.

“Bác sĩ đến kiểm tra phòng”.

Giọng nói nam tính, đậm giọng Bắc Kinh. Tiểu Mạch xoay đầu:

“Bác sĩ Giang, tại sao là anh?”

Lập Hành theo tiếng nhìn sang, đó là một người đàn ông cao lớn, da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, không phải vẻ nữ tính, lại mang theo chút không chịu được sự trói buộc cùng khí chất tùy ý.

“Chẳng phải là anh sao, thời gian này anh chăm sóc khu nội trú bên này. A, anh nên hỏi em, Lâm Tiểu Mạch, sao em lại chỗ này?”

Người đàn ông nhíu nhíu mi mắt, đuôi mắt liếc qua Lập Hành.

“Bác sĩ Lâm cũng kiểm tra phòng”.

Lập Hành bình tĩnh trả lời trước Tiểu Mạch. Tiểu Mạch ngửa mặt lên trời thở dài, xem đi, lại nữa rồi, Lập Hành anh lại muốn đẩy em ra sao? Quên đi, phải từ từ, cái em có chính là thời gian hao phí cùng anh.

Ánh mắt quét tới quét lui từ Lập Hành đến Tiểu Mạch, Giang Hoán nói:

“Kiểm tra phòng? Quái lạ, kẻ ngốc cũng nhận ra giữa hai người có chuyện gì đó”.

Kiểm tra vết thương cùng các số liệu giám hộ, lại hỏi cảm giác thế nào, sau đó rảnh rỗi nói một câu:

“Tình hình khôi khục rất tốt, chuyển đến phòng bệnh bình thường được rồi”.

Hắn liền đi nhanh rời khỏi, để cho y tá tiến hành chuyển phòng bệnh cho Lập Hành.

Trong phòng bệnh đã thu xếp ổn thỏa, Lập Ngôn rốt cuộc đã có thể đến thăm anh trai. Tiểu Mạch lần này được mở mang kiến thức, biết được bản lãnh của đàn ông nhà Phương gia bọn họ. Em trai rõ ràng lo lắng muốn chết, thế mà chỉ hỏi một câu:

“Anh, anh không sao chứ?”

Anh trai lại càng kiêu ngạo, trả lời nhàn nhạt một câu:

“Không sao”.

Đây gọi là không có gì sao, đó là phẫu thuật cưa chân, sau khi hết thuốc giảm đau, sẽ tiếp tục đau đớn.

“Lập Ngôn, em ở đây trông chừng trước, chị về nhà nấu chút cháo, vừa nãy bác sĩ nói có thể ăn được thức ăn lỏng rồi”.

Tiểu Mạch thông báo một câu, đang xoay người muốn đi.

“Đừng phiền toái, anh thấy mệt, hiện tại không muốn ăn”.

Giọng nói ôn hòa nhưng lại có vẻ xa cách.

Được rồi, muốn đẩy em ra nữa chứ gì. Trong lòng than vãn một tiếng, anh vừa mới trả qua đả kích lớn như vậy, em không so đo cùng anh.

“Anh, anh đã một ngày một đêm không ăn gì, nếu không, để em về nấu?”

“Hay là để em đi, anh vừa tỉnh lại đổ nhiều mồ hôi, em thay đồ cho anh ấy đi! Mặt khác, à, còn phải xử lý nhu cầu sinh lý nữa”.

Nói đến đoạn sau, mặt cô có chút đỏ ửng, ho khan một tiếng nhằm che đậy, liền lao ra khỏi phòng bệnh.

“Nhu cầu sinh lý? Anh, có ý gì?”

“Đỡ anh đứng dậy, đến phòng vệ sinh”

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.