Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tim Lạc Y đau đớn không thôi.
Trong lúc bất chợt hiểu được “Lòng như đao cắt”.
Tim cô rất đau, tựa như thật sự có người cầm một cây dao cắt tới cắt lui tim cô.
Cô ôm vai, người run rẩy, cửa sổ quá lạnh… Lạnh hơn chính là lòng đã lạnh cóng.
“Vào phòng đi.” Ba cô đứng cùng cô, đưa tay kéo cô.
Lạc Y lắc đầu. Chân cô cũng đã đứng tê rần nhưng cô không muốn động.
Điện thoại trong phòng khách lại reo, ba Lạc Y đi nghe điện thoại, ông bắt máy, bỗng nhiên gầm thét: “Bà già đáng chết! Xong chưa? Bà còn gọi tới, lão tử không khách sáo với bà!”
Ông quăng điện thoại!
Lạc Y bước chân chập chửng đi tới cửa. Mẹ cô dời cái ghế, ngồi ở cửa chặn.
Lạc Y đi tới cạnh mẹ cô, cô nói: “Xin mẹ tránh ra, con muốn đi tìm anh ấy.”
“Con nói gì? Con lặp lại lần nữa!”
Lạc Y dứt khoát cắn răng nói: “Con muốn đi tìm anh ấy! Con muốn ở bên anh ấy!”
Kỷ Mẫn và Kỷ Nhu đều chấn động!
Kỷ Mẫn đứng lên, bà kéo cái ghế ra, bà nói: “Nếu hôm nay con dám bước khỏi cái cửa này, thì con đừng trở về nữa!”
Lạc Y đưa tay vặn mở khóa cửa, cô bước hai chân đau tê dại, bước ra ngoài từng bước từng bước.
Cô vừa đi vừa nói: “Vậy mẹ cứ coi như không sinh ra con!”
Lạc Y nghẹn ngào, đỡ tay vịn cầu thang từ từ đi xuống.
Cô đi tới cửa hành lang, đau tê dại! Nhưng trong nháy mắt cô thấy Tiểu Bạch, không còn lo đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264575/chuong-1783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.