Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y nghiêng đầu nhìn anh ta, lại hỏi lại lần nữa: “Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh chỉ thích kiểu người như em.”
Nói chính xác hơn là, anh chỉ thích em.
“Hả? Thật không?” Lạc Y hít thật sâu, lại hỏi: “Anh muốn yêu đương không?”
Lạc Y cũng dùng loại ánh mắt nghiêm túc đó nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô ấy lại hỏi anh ta: “Với em đi, thế nào?”
Tiểu Bạch sợ hãi nhéo má mình, anh ta cho rằng mình đang nằm mơ. Lại nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Em muốn yêu anh, em phát hiện ra, em thật sự thích anh...”
“Oh ——” Lạc Y còn chưa nói hết lời, tiểu Bạch đã ôm chầm lấy cô ấy.
Anh ta dùng sức hôn cô ấy, ôm cô vào trong ngực mình. Anh ta xoay mình áp đảo cô ấy, thở hổn hển thì thầm ở bên tai cô ấy: “Vừa vặn sức lực từ thuở hồng hoang trong cơ thể anh chưa tìm được chỗ phá giải, nếu không, em phá giải giúp anh đi?”
Lạc Y nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt của anh ta sáng rực lên, giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, Lạc Y mỉm cười với anh ta, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ anh ta.
Cô ấ mỉm cười nói với anh ta: “Tới đây, để em xem rốt cuộc sức lực từ thuở hồng hoang của anh có bao nhiêu lợi hại.”
Lạc Y rất muốn cười, người khác yêu đương đều là ngọt ngào như mật, cô ấy yêu đương... lại là... muốn sống muốn chết.
Tiểu Bạch đặt tay ở eo cô ấy, anh ta cảm thấy tê rần như có dòng điện chạy qua tay mình.
Tiểu Bạch cúi đầu hôn sâu lên môi cô, một tay không thể khống chế được vén vạt áo của cô ấy lên.
“Cốc cốc cốc ——” Henry hét toáng lên ở bên ngoài: “Tiểu Bạch ở phòng bệnh này hả?”
Tiểu Bạch ngừng động tác tay lại, hơi bất đắc dĩ rút tay ra, anh ta hôn lên trên môi của cô ấy mấy cái, thấp giọng nói: “Chờ anh thu thập thằng cháu kia xong, hai chúng ta lại cùng nghiên cứu chuyện lực hồng hoang này nhé.”
Lạc Y nhìn thấy tiểu Bạch bùng lửa giận bật người ngồi dậy, cô bỗng cảm thấy anh ta thật men lỳ! Nhìn cực kỳ ngang ngược, bá đạo!
Tiểu Bạch xuống giường, sửa sang lại đồng phục bệnh nhân của mình. Bước ba bước làm thành hai bước đi ra mở cửa: “Cạch ——” cửa vừa mới được mở ra, tiểu Bạch đã giơ quả đấm lên: “Bụp ——” đấm thẳng vào mắt Henry.
“Á...” Henry bị đánh bất ngờ, con ngươi thiếu chút nữa văng ra ngoài, anh ta đau đến nỗi che mắt, miệng hét toáng lên. Henry kêu oai oái ở trong hành lang.
Có y tá đi ngang qua bên cạnh, cũng đi vòng qua người bọn họ. Lạc Y thầm nghĩ trong đầu, tiểu Bạch thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề? Đặc biệt là chiêu “Nổ mắt”!
Lửa giận của tiểu Bạch bốc lên đến tận trời, anh ta đi tới nắm lấy cổ áo của Henry, kéo mạnh Henry dậy. Henry lấy tay che mắt, thấp giọng hét: “Chú đánh cháu làm gì?”
Tiểu Bạch nhấc chân đạp cho Henry một đạp: “Chú đánh mày là còn nhẹ! Chú là chú của mày! Mày muốn giết chú hả?”
“Á ——” Henry đau đến mức phải khom người xuống che thân dưới, tiểu Bạch đá quá độc ác, nếu đá hỏng anh ta, sao sau này anh ta còn có thể tán gái được?!
Henry ngồi xổm người xuống, anh ta đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, Henry toát mồ hôi đầy đầu, miệng rên rỉ kêu đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.