Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đi xuống tầng, cô ấy thấy nữ giúp việc đó đang luống cuống đứng ở cửa phòng ăn, cô ta vẫn còn chưa đi? Lạc Y thật sự không dám tin tưởng vào mắt mình!
Nữ giúp việc này đã thay đổi cách nhìn của cô với cô ta! Vừa rồi cô ấy lo lắng đến vậy! Tiểu Bạch đau đớn đến vậy! Vừa rồi cô gọi cô ta khàn cả giọng, tại sao cô ta không trả lời một tiếng?
Nếu vừa rồi nữ giúp việc này đi lên, giúp cô ấy đỡ tiểu Bạch lên xe, rồi cô lái xe đi đến bệnh viện, tiểu Bạch cũng không phải chịu một khoảng thời gian đau đớn vô ích đến vậy!
Lạc Y cực kỳ thất vọng! Cô ấy gần như tức giận đến phát khóc! Cô ấy vừa chạy ra bên ngoài, vừa gọi điện thoại cho 119 báo cảnh sát.
Thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh, tóc của Lạc Y đang ướt đẫm, mấy giây sau, tóc ướt đẫm dần đông thành băng, lạnh đến nỗi cứng cả người lại.
Lạc Y run rẩy, cô nhanh chóng chạy lên xe cứu thương, y tá đang tiêm cho tiểu Bạch.
Xe cứu thương chạy nhanh đến bệnh viện, tiểu Bạch đau đớn khó chịu đén nỗi cắn rách cả môi mình, Lạc Y vội vàng chạy qua ôm lấy anh ta, tiểu Bạch tìm kiếm đôi môi của cô ấy, khao khát dùng sức hôn lên môi cô.
“Anh cố kiên trì thêm lúc nữa, thêm một lúc nữa là ổn rồi.” một tay Lạc Y ôm lấy cổ anh ta, một tay vuốt lưng của anh ta.
Trong lòng cô cực kỳ đau đớn, lượng thuốc anh ta uống phải quá lớn, nếu cô có thể giúp anh ta, cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ta đau đớn đến vậy!
Tiểu Bạch cực kỳ khó chịu, anh ta suy yếu kéo cô đến trên đùi mình, người anh ta đang rất nóng người, anh ta giơ tay lên vuốt ve gò má của cô, vuốt xuống xương quai xanh của cô, cúi đầu hôn vào vành tai của cô ấy, hô hấp nặng nề như sắp chết...
“Lạc Y, đừng khóc, thật xin lỗi thật xin lỗi.” Đến lúc này, Lạc Y mới phát hiện ra nước mắt của mình đang rơi. Nếu tiểu Bạch không giơ tay lên lau nước mắt cho cô ấy, nếu anh ta không tự trách nói xin lỗi, chắc cô ấy cũng không biết mình đang khóc.
“Anh nói lời ngốc nghếch gì vậy, anh nói xin lỗi cái gì?” Lạc Y bị anh ta ôm thật chặt, tiểu Bạch thở hổn hển nói: “Là anh làm em đau khổ, anh còn... hoài nghi bạn học của em. Mà thật ra, người này lại là người... bên cạnh anh.”
Lạc Y sụt sịt nói: “Em không sao, anh thấy em không ổn sao? Anh còn có thể kiên trì được không?”
Tiểu Bạch kéo khóe miệng mỉm cười với cô ấy: “Em cũng có thể kiên trì được, tại sao anh lại không thể?” Anh ta nói xong, lại thở hổn hển nói ở bên tai cô ấy: “Đúng vậy, lãng phí một cơ hội tốt như thế này.”
Lạc Y cắn môi trừng anh ta, đã lúc này rồi còn không quên làm trò đùa! Tiểu Bạch lại muốn nổ tung lần nữa: “Tiểu Lạc Y, đừng nhìn anh bằng cái biểu tình này, anh không chịu nổi...”
Anh ta vừa nói, vừa sát lại gần hôn sâu lên môi cô, anh ta dùng rất nhiều sức, Lạc Y hoài nghi anh ta đang muốn hút mình vào trong miệng.
Y tá đang ở bên cạnh đã tự động niệm kinh: “Tôi không nhìn thấy gì cả, ttôi cũng không nghe thấy gì cả, trước mặt tôi không có ai cả, tôi là một quả dứa, la la la la la la...”
Tới bệnh viện, bác sỹ cấp cứu khẩn cấp cho tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đã liên lạc với trợ lý của mình, trợ lý mang quần áo đến bệnh viện cho anh ta.”Ai ôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cái này đâu phải là virus, đồ chơi này còn lây bệnh?”
Bạn hát xong, tôi ra sân khấu. Bạn trúng một lần, tôi cũng không thể thua thiệt... hai người, thật đúng là “Không ai nhường ai”.
Trợ lý không phúc hậu mỉm cười. Anh ta bỗng phát hiện ra, anh ta sẽ phải đưa quần áo hai ngày liền.
Tình hình của tiểu Bạch nghiêm trọng hơn so với Lạc Y rất nhiều. Lạc Y mới uống có hai ly sữa chua, tiểu Bạch uống hẳn nửa thùng!
Tiểu Bạch đang đau đến chảy máu, thân thể bị tổn thương nặng nề. Anh ta phải ở bệnh viện bốn ngày.
Lạc Y vốn cho rằng qua bảy ngày là mình có thể được giải phóng, ai ngờ rằng... lần này tiểu Bạch còn nghiêm trọng hơn so với bị châm vào miệng.
Lạc Y thầm nghĩ trong đầu: “Cả đời này mình còn có thể tránh được số phận chăm sóc cho tiểu Bạch sao? Miệng vừa vặn... cái đó của anh ta, ách...”
Lạc Y cười khổ, lúc trước cô ấy nhìn thằng nhóc này không vừa mắt, sau khi xảy ra chuyện này, cô ấy đột nhiên có vài phần kính trọng với tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nằm ngủ ở trên giường bệnh, Lạc Y đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của anh ta, cô ấy nhớ rõ nói câu nói kia của anh ta, anh ta nói: “Sẽ làm em tổn thương, không đừng như vậy. Em mau đỡ anh đi vào phòng tắm đi.”
Cô biết, nếu một người thật lòng yêu một người, sẽ không nỡ làm cho người mình yêu đau đớn.
Lạc Y không phải là người con gái tùy tiện, nhưng cô ấy thật sự đau lòng thay cho anh ta, cô ấy cũng không muốn để anh ta đau.
Lạc y rất thất vọng, tiểu Bạch thật sự không phải là mẫu người cô ấy thích, nhưng tại sao cô ấy lại bỗng có loại cảm xúc rất muốn nói yêu thương với anh ta?
Cô thật sự thích anh ta phải không? Cô thích anh ta, không liên quan gì đến anh ta là kiểu đàn ông như thế nào... Lạc Y bật cười, đây chính là cảm giác khi yêu phải không? Cô ấy đã thật sự bắt đầu hơi thích anh ta, thật sự...
Lạc Y nghĩ thông suốt điều này, cô ấy bỗng cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái. Lúc tiểu Bạch tỉnh dậy, Lạc Y bỗng hỏi anh ta: “Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Tiểu Bạch vừa mới tỉnh ngủ, bị cô ấy dọa sợ hết hồn, anh ta sợ hãi nhìn cô ấy.
Biểu tình của cô ấy rất nghiêm túc, tiểu Bạch chăm chú nhìn cô ấy, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp phải trả lời thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.