Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mươi mấy tuổi ngay cả công việc cũng không có nhưng mà nghĩ đến anh ở biệt thự này… Lạc Y lập tức xem anh là phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp.
Lạc Y thầm nghĩ,dù cha anh có tiền anh cũng không thể không biết vươn lên như vậy chứ?
Làm con sâu gạo bị người ta cười nhạo thì dễ chịu lắm sao?
Miệng ăn núi lở không biết hả? Không phải dựa vào chính mình kiếm tiền thì được sao?
Lạc Y đi ra cửa, quay đầu trừng anh: “Buổi trưa tôi về nấu cơm cho anh.”
Lạc Y mở cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào.
Tiểu Bạch run lên nói: “Không cần cô phải về, buổi trưa tôi đi tìm cô.”
Dù sao một lúc nữa anh tìm Lăng Vi hội họp, anh có cổ phần ở Long Đằng, gần đây Lăng Vi có hành động mới cho nên anh phải tới họp hội đồng quản trị. Họp xong thì cũng gần trưa, đến lúc đó anh đi tìm cô đỡ cho cô phải vất vả chạy qua chạy lại, bên ngoài lạnh như vậy.
Lạc Y nhìn anh, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường… tên nhóc này thật ngoan, thật ngây thơ nhưng không phải hình mẫu cô thích.
Lạc Y lái xe đi làm.
Tiểu Bạch lên lầu thu thập một phen, xong xuôi lại để trợ lý tới đón anh đi gặp Lăng Vi, lái xe thì thôi vậy… mù đường thật phiền não các người không hiểu được đâu.
Tiểu Bạch soi gương, trang điểm một phen, thật ra miệng anh đã không sao rồi, ăn uống còn phai đút này nọ đều là anh đang đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264526/chuong-1734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.