Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Tiểu Kỳ và mặt anh cơ hồ chạm phải, cô đỏ mặt, khẩn trương nói: “Anh nhìn xem, toàn bộ cây cối xung quanh vách đá, nhiều loại đều có. Hơn nữa kém không đủ, các loại cây lẫn vào nhau mà sinh trưởng. Nhưng là, anh xem chỗ này: “Cô chỉ tay vào màn ảnh: “Anh nhìn xem, nơi này chỉ có duy nhất một loại cây. Không lạ sao?”
Vương Tử nhìn cẩn thận, thật đúng như vậy! Rừng mưa nhiệt đới rất đa dạng loại cây, mỗi một cây bên cạnh nhất định phải có loại cây khác, sinh trưởng lẫn lộn.
Chỗ này, bên trong năm mét, đều chỉ có một loại cây. Chi tiết nhỏ như vậy, anh thật là không để ý, không nghĩ tới bị Tiểu Kỳ phát hiện!
Anh nhanh chóng nói cho các anh em: “Mọi người nhìn đi, nơi này các loại cây đều rất giống nhau, rất giống được con người trồng trọt.”
Lăng Vi và Diệp Đình dẫn đoàn người đi tới chỗ Tiểu Kỳ nói, cẩn thận tìm ở xung quanh một chút. Quả thật giống như được con người trồng trọt.
Nhưng là, cũng không tìm thấy tượng phật.
Đêm càng lúc càng khuya, lại một ngày trôi qua, cứ chịu đựng như vậy cũng không phải là cách hay.
Buổi tối Lăng Vi không ngủ được, cô và Diệp Đình đi trông coi, Lôi Tuấn và Giang Quân cũng đi ra đứng gác.
Bọn họ bốn người tới lui bên trong khu vực năm mét, Lăng Vi nháo tâm, cô nhìn lên trời, vốn là muốn nhìn những ngôi sao, trăng sáng như hiểu một chút lòng người ưu tư, lại không nghĩ rằng, cô ngẩng đầu... Ánh mắt liền định trụ.
Diệp Đình thấy cô nhìn chằm chằm lên trời, anh cũng ngẩng đầu nhìn, cũng liền định trụ!
Lôi Tuấn và Giang Quân thấy kỳ lạ, hai người cũng đi lên nhìn, tiếp đến... Hai người cũng định trụ!
Chuyện gì xảy ra?
Lôi Tuấn mặt đầy mông lung hỏi: “Mọi người tại sao lại nhìn chằm chằm lên trời như thế? Nếu tôi không nhìn, chẳng phải là chỉ số thông minh của tôi quá thấp.”
Lăng Vi đột nhiên giơ tay, chỉ trên trời nói: “Đó không phải là tượng phật sao? Nhị Tuấn anh nhìn không ra à?”
Lôi Tuấn “A? “một tiếng: “Ở đâu?” Anh cố gắng tìm, khắp nơi tìm kiếm, cũng không nhìn thấy tượng phật.
Lăng Vi hơi sốt ruột, hỏi Diệp Đình: “Nhìn thấy không? Mấy ngọn cây kia, không phải làm thành một hình tượng phật sao?”
Diệp Đình gật đầu một cái: “Đúng, anh cũng thấy vậy.”
Giang Quân cũng nói: “ Đúng, tôi cũng nhìn thấy, nhưng tượng phật này có thể nói lên điều gì... Chúng ta bây giờ đã tìm được tượng phật thứ năm, nhưng tượng phật này và cái đó vách đá có quan hệ thế nào? Chúng ta vẫn là không có biện pháp chắc chắn cửa hang nào có thể vào, không phải sao?”
Lăng Vi nói: “Chúng ta nên hỏi Thiên Mặc và Tiểu Bát.”
Diệp Đình gọi Lý Thiên Mặc, hai người liên lạc với Tiểu Bát.
Ba người bắt đầu nghiên cứu tượng phật thứ năm vừa tìm được và khối đá bích có quan hệ gì?
Suốt cả một buổi tối, ba người cùng tính toán công thức, nhưng không có gì đột phá.
Đoàn người đầu óc quay cuồng, lúc này Vinh Phỉ phát tới tin tức nói: “An Kỳ Nhi bệnh tình rất nghiêm trọng!”
Ngày hôm qua trực thăng trực tiếp đưa bọn họ đi thành phố Nữu Lai, bác sỹ làm xét nghiệm máu cho An Kỳ Nhi, nhưng máu An Kỳ Nhi rút ra không phải màu đỏ, mà là trắng bạch!
Đoàn người lập tức sốt ruột, Vinh Phỉ nói: “Kiểm tra máu phát hiện tinh bột huyết thanh cao gấp sáu lần bình thường! Còn có mỡ môi cao gấp bốn lần!”
“Chuyện gì xảy ra? Đó là bệnh gì?” Đoàn người thất chủy bát thiệt hỏi.
Vinh Phỉ nói: “Kết quả kiểm tra nói là viêm di tuyến cấp tính nghiêm trọng, nhiều bộ phận chức năng suy kiệt.”
“Cái gì?” Nhiều bộ phận chức năng suy kiệt?
Tất cả mọi người đều bị giật mình, ý gì? Không phải là quá dọa người sao? Nhiều bộ phận chức năng suy kiệt? Như vậy không phải là không xong rồi sao?
Lăng Vi vội vàng nói: “Anh Tư, anh nhanh chóng liên lạc với Quân Dương! Có phải An Kỳ Nhi đã dùng thuốc gì có tác dụng phụ không? Ánh mắt An Kỳ Nhi tỏ ý, anh là bác sỹ hẳn biết dùng thuốc gì.”
“Ừ, Anh đã liên lạc Quân Dương, cậu ta bên kia cũng đang kiểm tra. Mọi người cũng đừng quá sốt ruột, chờ chị dâu ổn định lại, anh lập tức đưa cô ấy trở về nước.”
“Được!”
Kết thúc nói chuyện điện thoại, tất cả đoàn người đều lo lắng, Thượng Hỏa! Bạch Bình và hai vị giáo sư còn chưa cứu được, An Kỳ Nhi lại xảy ra chuyện!
Lăng Vi đang nháo tâm, đột nhiên nghe Diệp Đình kêu cô: “Bà xã, mau tới đây!”
“Thế nào?” Lăng Vi bị sợ hết hồn, lại xảy ra chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.