Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỉ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Khanh, bà biết Diệp Khanh cũng không nhớ tới chuyện giữa hai người lúc trước, nhưng Diệp Khanh khóc, trong mắt tràn đầy bi thống, tràn đầy đau lòng, lại có một tia hoảng sợ, bởi vì chính bà cũng không biết mình vì sao lại như vậy.
Kỉ Nhu cười cười, nói: “Không có việc gì, bình tĩnh lại nào.”
Tiểu Tuấn trước đó đã nói với bà, nó nói, bọn họ đã liên hệ với chuyên gia khoa não và bác sĩ tâm lý tốt nhất cho Diệp Khanh, Diệp Khanh cũng đang điều trị.
Kỉ Nhu nắm tay bà, cả Bách Lý Phong đứng đó, ba người đều đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Một đôi mắt ở trong đám đông nhìn ba người một lát, lại biến mất giữa dòng người.
Lăng Vi dần dần bình phục. Ngày thứ ba, bác sĩ gỡ niệu quản, cô chỉ có thể chịu đau tự mình đi WC. Má ơi... Vết mổ kia đau như muốn giết người vậy!
Cô vốn nghĩ như vậy là đau lắm rồi, không ngờ... buổi chiều ngày thứ ba... mới là thời điểm chết người!
Vốn lúc sinh con còn không cảm thấy đau như vậy...
Lúc này, thuốc tê khi phẫu thuật đã dùng hết rồi. Thuốc tê ở đây đã dùng liều lượng ba ngày, sau ba ngày, lúc thuốc tê dùng hết, Lăng Vi lần nữa chịu khổ... Trời ạ——
Có thuốc tê và không có thuốc tê, quả thực là… Cách biệt một trời một vực!
Nhưng đã qua bốn ngày, bởi vì vấn đề của cô nghiêm trọng hơn người khác, buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng cũng được chuyển vào phòng bệnh hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264212/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.