Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đang lo lắng thay Diệp Đình, chỉ thấy Diệp Đình vẫn vô cùng bình tĩnh dùng cơm, giống như chuyện hai ông lão đang đốp chác nhau kia không hề có nửa điểm liên quan đến anh.
Diệp Đình múc cho Diệp Khanh một chén canh, nhẹ giọng hỏi bà: “Còn muốn ăn thêm cái gì không ạ?”
Diệp Khanh hơi suy nghĩ một chút, chỉ vào một món ăn nói: “Thứ kia, trông thật đẹp, không biết là cái gì…” Giọng nói của bà nhẹ nhàng, lại ép xuống được sự khô nóng của cả bàn ăn.
Hai ông già cũng không cãi nhau nữa, trong nháy mắt liền… đồng thời đưa tay ra, giữ lấy cái đĩa kia, nhìn dáng vẻ của họ có vẻ là như nghĩ giống nhau, đều muốn đưa cái đĩa này đến trước mặt Diệp Khanh để bà ăn.
Kết quả…
Hai người này, mỗi người lại giữ một bên chiếc…
Ai cũng không chịu buông tay. Diệp Đình ngồi bên cạnh bà bình tĩnh giơ tay ra, nắm lấy một đầu của cái đĩa. Cả hai ông lão đều đồng thời buông tay…
Diệp Đình đặt lại cái đĩa về vị trĩ cũ. Diệp Đình dửng dưng cầm đũa lên gắp thức ăn cho Diệp Khanh… Cái thứ trông thật đẹp mắt kia, thật ra chính là củ cải trắng, khoét rỗng ở giữa sau đó nhét nấm vào.
“Ừm… Ăn thật ngon!” Diệp Đình thích ăn củ cái nhất, bất kể là lúc nào, bà cũng đều thấy ăn rất ngon, ăn xong một miếng thì lại muốn ăn thêm miếng nữa, Diệp Đình lại tiếp tục gắp cho bà.
Lôi lão gia tử cũng nhân cơ hội này bên chiếc đĩa lên, đặt xuống trước mặt Diệp Khanh: “Cho con hết!”
Diệp Khanh cảm kích cười với ông một cái.
Nụ cười này, khiến trong lòng lão gia tử cũng nở hoa… thật sự, giống hệt cái cảm giác gió xuân thổi mơn man…
Bao nhiêu sầu muộn trong lòng, tất cả đều bị thổi bay đi hết…
Lôi lão gia tử đột nhiên thở dài một tiếng: “Hừm… con trai tôi sinh ra, sao lại gọi tôi là ông ngoại hả?” Nghĩ kiểu gì cũng đều thấy không đúng…
Lúc này bỗng nhiên Diệp Đình lên tiếng hỏi: “Ông, quảng cáo chiếc xe dành cho người già kia, ông thấy sao? Nếu như không thích, cháu tặng ông một cái.”
“Hả?”
Lôi lão gia tử và ông Diệp đồng thời ngây người, mới vừa rồi… Diệp Đình gọi “ông nội…” rốt cuộc, nó nó nó, đang gọi ai hả?
Hai người cùng nhìn chăm chằm vào Diệp Đình, chỉ thấy Diệp Đình đồng thời hỏi cả hai ông lão: “Cháu hỏi cả hai, có muốn đổi một chiếc xe tập đi bộ không? Chiếc xe kia là tiểu Vi thiết kế. Nếu như hai người muốn, vậy thì cháu và tiểu Vi sẽ tặng mỗi người một chiếc.”
“Muốn!”
“Muốn ——”
Cả hai ông lão cùng đồng thanh!
Ôi chao, quà của cháu ta và cháu dâu mà, chẳng lẽ ta lại không muốn.
Trong lòng Lôi lão gia tử nở hoa, ha ha ha —— ông cũng là ông mà! Vì sao ông lại không nghĩ đến chứ! Còn nghĩ sang ông ngoại… sao lại ngốc như vậy nhỉ…
Diệp Lương Sơn bĩu mỗi, mặc dù trong lòng có chút sầu muộn, thế nhưng ông cũng có thể chấp nhận cách gọi này… Dù sao thì ông là ông ngoại… chiếm không được một cháu trai lớn, ông cũng rất vui vẻ mà!
Trong nháy mắt bầu không khí liền trở nên hòa hoãn hơn một chút…
Lăng Vi không khỏi like Diệp Đình một cái —— cơ trí thế này, cũng không phải ai cũng có.
Vẫn là ông xã nhà cô thông minh, lập tức ‘xử lý’ xong cả hai ông lão… ha ha ha …
Diệp Khanh lại không để ý đến những chuyện này chút nào, bà vẫn tiếp tục ăn loại củ cải kia.
Tất cả mọi người trong Lôi gia đều nhìn Diệp Khanh, bà áy náy nhìn mọi người, ôn hòa cười một tiếng nói: “Xin lỗi, ta như vậy là rất không lễ phép… có phải không?” Vừa nói, lại vừa muốn đặt chiếc đĩa xuống, trả về vị trí cũ.
Tát cả mọi người Lôi gia hơi hốt, đồng thời giơ tay ra ngăn cản bà: “ Không cần không cần… chúng ta không ăn thứ này.” Lôi Niểu Niểu liền nói: “Bác gãi, con thích ăn tôm… con không thích ăn củ cải…”
Lôi Niểu Niểu vội vàng gắp một con tôm lên.
Những người khác cũng không nhìn bà nữa, bắt đầu lặng lẽ dùng cơm. Thật ra không phải bọn họ muốn nhìn Diệp Khanh ăn củ cải, mà chỉ vì tò mò về bà mà thôi.
Một người tốt đẹp như vậy… nếu như bệnh có thể khỏi thì thật tốt.
Không hi vọng bà sẽ phải chịu tội như thế.
Lôi Niểu Niểu thở dài, đáng tiếc bác cả không ở đây… nếu không, bác cả và bác gái sẽ là một cặp tốt đẹp thế nào a…
Tiệc rượu tàn, Diệp Đình gọi điện bảo Kiệt Sâm mang hai chiếc xe đi bộ đến. Hai ông lão kia, mỗi người một chiếc, cùng nhau bắt đầu đi bộ.
Phải nói, hai người bọn họ như có thù gì, hình như không có thì phải…
Chính là cứ mỗi khi nhìn thấy nhau thì cả hai liền cãi vã. Hai ông già chia thành hai hàng, đột nhiên lại có thêm một người khác, ông nội của Nhan Mặc Phi, Nhan lão đầu…
Ba ông lão vừa nhìn thấy mặt nhau… đã nói chuyện đến đẩu đâu rồi! Chiếc xe đi bộ dành cho người già này chính là do Nhan lão gia tử đầu tư, chính ông cũng lấy một chiếc để dùng.
Sau đó… chỉ thấy trên đường xe chạy, có ba ông già cùng lái chiếc xe dành cho người già, cùng tranh thứ hạng đầu, thật đúng là ói máng.
Diệp Đình nói chuyện dây chuyền với Lôi Thiếu Tu, sắc mặt Lôi Thiếu Tu liền trầm xuống, lập tức mời anh và Lăng Vi đến thư phòng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.