Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi gia đặt mấy bàn tiệc rượu nhận thân tại Lôi Phủ.
Bọn họ cũng mời Diệp Khanh đến, Lôi lão gia tử coi Diệp Khanh như con mình … một người phụ nữ tốt như vậy, một chuyên gia tế bào học nổi tiếng hiện giờ, một thiên tài trăm năm khó gặp, lại là con dâu của ông ta.
Người phụ nữ này, nhìn bề ngoài trông có vẻ yếu đuối, thế nhưng tâm hồn lại bền bỉ hơn vẻ ngoài rất nhiều.
Chỉ bằng việc bà có thể vượt qua được chứng mất trí, để cho anh chàng tên Hàn Yến kia có thể phẫu thuật liên tục ba bốn ngày đêm, còn hoàn thành ca giải phẫu đó, cũng đủ khiến cho mọi người thật sự khâm phục!
Trong tiệc rượu, Diệp Khanh ngồi tại vị trí con dâu trưởng của Lôi gia, bà ngồi bên cạnh Lôi lão gia tử.
Thế nhưng bà cũng không biết tại sao chính mình lại phải đến chỗ này, cũng may có Diệp Đình và Lăng Vi ngồi bên cạnh bà.
Mặc dù cả ngày bà đều mơ mơ màng màng, thế nhưng hiện giờ bà rất quen thuộc với Diệp Đình và Lăng Vi, có những lúc tuy đột nhiên hơi sửng sốt một chút, Lăng Vi liền lấy ảnh hoặc giấy ra cho bà xem…
Cũng may, không gây ra rối loạn gì cả.
Lôi lão gia tử cảm thấy đau tim —— một người con dâu tốt như vậy, mà lại bị kích thích thành như thế này!
Ông nhanh chóng bảo Lôi Thiếu Tu liên lạc với bác sĩ giỏi nhất cả nước đến khám bệnh cho Diệp Khanh. Lúc này Diệp Lương Sơn mới vừa chạy đến liền cảm thấy không vui: “Con gái tôi, lại còn cần đến ông chữa bệnh thay hả?”
Diệp lão gia tử cũng bảo người mang đến một chiếc ghế cho mình, ông liền chen vào giữa Lôi lão gia tử và Diệp Khanh.
Lôi lão gia tử trợn mắt nhìn ông ta một cái: “Một đứa con gái tốt như vậy, thế mà lại do ông nuôi!” Vừa nói, vừa phồng mồm trợn má nhìn.
Diệp lão gia tử không cam lòng nói: “Đúng đấy! Không phục sao?” Ông cầm đũa lên ăn: “Không phục thì đừng có mà nhận con gái tôi, nhận cháu tôi!”
Nhắc đến chuyện này, Lôi lão gia tử liền nổi giận trong bụng: “Dựa vào cái gì mà tôi lại không được nhận? Tiểu Đình hiện giờ là cháu trai tôi, ông là ông ngoại nó! Ông gọi cháu trai cái gì? Vui lắm sao? Hà? Cả một đống tuổi thế kia rồi, vậy mà mặt mũi cũng đúng là dày lắm!”
Diệp Lương Sơn cố ý chọc tức ông ta: “Đừng có mà gọi tiểu Đinh tiểu Đình, cháu tôi không thân quen với ông như vậy! Hơn nữa, Diệp Đình họ Diệp! Là theo họ của tôi, tôi không gọi nó là cháu trai, thì gọi ai là cháu trai hả? Nó cũng đâu phải họ Lôi! Ông đừng có mà cãi cứng nữa ——”
Hai lão đầu lại bắt đầu gây gổ.
Người ngồi trên bàn ăn đồng loạt trố mắt nhìn, hai ông lão này… lúc còn trẻ đã có thâm cừu đại hận gì với nhau thế?
Đây thật sự là… kẻ thù gặp nhau thì liền đỏ hết cả mắt!
Lăng Vi thật sự cảm thấy vô cùng gượng gạo… cả hai đều muốn là ông nội, vậy thì sau này biết phải gọi như thế nào đây? Diệp Đình nhất định sẽ không đổi họ đâu, mặc dù nhận người Lôi gia làm thân nhân, nhưng muốn anh đổi họ ư, chắc chắn là điều không thể nào…
Ít nhất, Diệp Đình hiện giờ nhất định không thể chấp nhận nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.