Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi ngơ ngác nhìn Diệp Đình, trong lòng bội phcu5 giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
“Có lý nha!”
Chúng ta sống trên đời, mỗi một người đều là cá thể độc lập, cho nên, mỗi chúng ta đều có cá tính của riêng mình.
Cách nói chuyện của mỗi chúng ta, phương thức suy nghĩ đều là đặc biệt.... thật hy vọng người kia có thể nghe được tin tức này, sau đó chú ý tới.
Lăng Vi thấy Diệp Đình đang quét nhìn đám người, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh sửa sang lại suy nghĩ.... người trong hình này, không phải cha anh sao.... anh cũng không thể luôn kêu là người đàn ông kia chứ. Cha và mẹ chia ly nhiều năm như vậy, cũng rất khó chịu. Anh phải tiếp nhận người này từ trong đáy lòng mới được.”
Đột nhiên Diệp Đình rũ mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “Đã nhiều năm như vậy, tìm một người cũng không tìm ra. Anh không muốn phỉ nhổ ông ta. Chúng ta tìm mẹ cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”
Lăng Vi lại nói: “em cảm thấy cha không phải loại người như vậy, nhất định cha có tìm, nhưng mà.... nhất định là có nguyên nhân chúng ta không biết. Không phải mẹ cũng như vậy sao? Chẳng lẽ mẹ không muốn tìm cha sao? Nhưng mà, mẹ lại hoảng hốt, ngay cả mình là ai cũng không biết.... nếu không phải gần đây chúng ta tìm được mẹ, sợ rằng cả đời này của mẹ sẽ không còn nhớ đến những chuyện này nữa.”
Lăng Vi chỉ chỉ đầu mình, nhắc nhở Diệp Đình: “Anh đừng quên, mẹ nói đầu của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-sau-nang-de-thieu-am-tham-cung-chieu-vo/1264120/chuong-1328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.